THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 534

Lý thị giơ khế ước trong tay lên, lạnh lùng nói: “Tờ kê khai của hồi môn

ở đây! Tôi sẽ không tính toán từng đường kim mũi chỉ với Tôn gia các
ngươi đâu, thật ra thiếu mấy ngàn lượng và rất nhiều trang sức coi như con
tôi ba năm ở nhà các người chi tiêu! Hừ! Nếu còn không phục, muốn kiện
cáo gì tôi cũng chiều!”

Tôn Chí Cao không nén giận được mà hét lớn: “Nàng ta gả vào đây, sống

là người nhà họ Tôn, chết làm ma họ Tôn gia, đồ đạc của nàng tất nhiên
đều là của họ Tôn! Của ngươi với của ta là thế nào, đều là của họ Tôn hết!”

Thịnh Vân cười thành tiếng, chỉ vào cười nói: “Mặc dù tôi không phải

người đọc sách những cũng nghe nói ‘thấy cái chuồng nhớ ngựa quý’. Nếu
cháu tôi khiến anh thấy chói mắt thì cần gì phải giữ lại đồ của con bé?
Chẳng lẽ thấy vật nhớ người. A! Hay là…” Thịnh vân kéo dài âm cuối, vẻ
mặt như đã hiểu ra “Hay là đại tài tử đệ nhất Hựu Dương tiếc của? Chậc!
Chậc! Cái này cũng quá tầm thường rồi!”

Tôn Chí Cao bị chắn ngang họng, nghẹn ở cổ, mặt mày vặn vẹo. Mọi

người trong phòng ai cũng khuyên nhủ, trong phòng ồn ào hẳn lên. Lúc
này, bà bác trầm tĩnh nãy giờ bỗng nhiên mở miệng: “Các vị hương thân
phụ lão à! Xin nghe của bà già này nói một lời.”

Mọi người xung quanh dần im ắng, giọng bà bác khàn khàn, nói chầm

chậm: “Họ Thịnh chúng tôi ở Hựu Dương nay đã mấy đời, từ cái thời cụ cố
ngày xưa là đã có giao tình mấy đời với mọi người. Không phải là con cháu
họ Thịnh chúng tôi đây ghen tuông mà không tiếp nhận người ta, mà làm,
mà là…Hài…” Bà bác thở dài thật sâu, nét mặt bi thương.

Một vị nhà họ Lý hành lễ nói: “Hay là lão phu nhân có lời gì khó nói?

Cứ nói một hai lời cho mọi người cùng nghe.”

Bà bác âu sầu nói: “Mấy chục năm trước, họ Thịnh chúng tôi cũng thu

nạp một ca kỹ. Chuyện sau đó thế nào thì các chú, các bác đều biết đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.