THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 593

“Sao người bên phủ Tề quốc công vẫn chưa tới nhỉ? À, hay là không tới

sớm?” Như Lan đối mặt Minh Lan, ánh mắt lại liếc qua phía cô gái họ Cố.

Minh Lan không biết chị ta đang hỏi ai, mà cố gái họ Cố kia hiển nhiên

là không tiếp lời. Minh Lan thở dài, thuận miệng nói: “Chắc là giống chúng
ta thôi, ngày đông nghĩ muốn ngủ thêm một lát?”

Cô gái họ Cố bên kia nghe thấy được, phì một tiếng bật cười, nàng ấy

xinh xắn khả ái, dáng vẻ ngây thơ, cười nói với Mặc Lan: “Em gái này nhà
chị đùa hay thế.” Mặc Lan miệng cười nhưng tâm không cười nhoẻn
miệng, sau đó giả bộ không để ý tới mà hỏi: “Vưa nói xong, ơ? Liên Nhi,
vừa rồi sao không thấy cháu ngoại trai lão hầu gia vậy?”

Liên Nhi là cháu gái Bình Ninh quận chúa, có điều ở phòng này đại đa số

con gái đều là trẻ nhỏ dưới mười tuổi, chỉ có mấy đứa nàng là tuổi tác xấp
xỉ nhau bèn nói chuyện.

“Hôm qua anh họ tôi đã sang rồi, sớm nay cũng đã qua vái thọ, hôm nay

chẳng biết lại đi phụ giúp một tay ở đằng nào ấy.” Liên nhi cố tình ra vẻ cụ
non, ba cô gái nhỏ lại mỉm cười.

Có nụ cười này, nhóm bốn cô gái bèn ngồi cùng nhau hàn huyên. Liên

nhi rất khéo nói, ríu ra ríu rít hồi lâu từ chuyện gánh hát trong kinh thành,
chuyện trâm cài hoa thắng thịnh hành bấy giờ, đến chuyện hội thơ của các
tiểu thư chốn kinh thành… Mặc Lan với chị ta kẻ hát người xướng, vô cùng
hòa hợp. Thật ra Như Lan và Mặc Lan đều quen Liên nhi cùng lúc, thế
nhưng hiển nhiên là Mặc Lan giao tiếp khéo léo hơn, Minh Lan cũng không
nhiều lời, chỉ ở bên cạnh nghe ngóng tươi cười.

Nói tới nói lui, Liên nhi nhìn Minh Lan, liếc mắt một cái rồi lại một cái,

tựa hồ có lời muốn hồi rồi lại do dự , rốt cuộc lại nhịn không nổi mà mở
miệng: “Chị nghe chị gái em nói lúc ở Đăng Châu em rất thân thiết với
cháu gái cả nhà Dư các lão phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.