THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 609

ta thì không được!” Giọng điệu Cố Đình Diệp trào phúng, nện một quyền
vào gốc mai, cành mai già thô khỏe rụng đầy cánh hoa trên đất.

Minh Lan lùi về sau mấy bước, cảm nhận được hắn là người ẩn nhẫn mà

vừa rồi lại bộc phát tức giận, kinh hồn bạt vía nhìn quả đấm nổi gân xanh
của hắn, chợt nhớ tới cảnh tượng “Lỗ Đề hạt đánh Trinh Quan Tây” trong
quyển sách giáo khoa, trái tim bé nhỏ run rẩy, trong tâm tính toán, biết ở
trước mặt nam tử này mà nói nhăng nói cuội như với Liên nhi là không
xong.

Nàng trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng lên, nói ngắn gọn: “Đầu tháng chín

năm nay, có một người đàn bà, tên Mạn Nương, dắt hai đứa bé một trai một
gái tới phủ Dư, Dư các lão ho ra máu mà bệnh, sau đó mới truyền tới tin
tức về hôn ước cùng họ Đoàn ở Đại Lý.”

Kỳ thực là không nghiêm trọng đến vậy, sau khi Dư các lão thổ huyết thì

lại càng thêm nhanh nhẹn. Nhà họ Dư bưng bít chuyện này vô cùng kín kẽ,
nhưng về sau Dư đại nhân lại khăng khăng phải kết thành hôn sự này, trước
khi hứa gả con gái thứ, Dư các lão đưa tin, Dư đại nhân cũng mặc kệ, hiển
nhiên cũng không nói ra, vô duyên vô cớ lại mất mặt.

Sắc mặt Cố Đình Diệp chợt biến đổi, giọng nói cất cao một bậc: “Thật

thế à?!”

Minh Lan gật đầu, lại không nhịn được lui ra mấy bước, anh bạn này khí

thế quả thật hơi bị dọa người, nghĩ hắn nhất định sẽ trở về hỏi lại, nếu như
Mạn Nương trình độ mồm mép cao siêu, không biết chừng còn có khả năng
vãn hồi, bèn chêm vào hai câu: “Nghe nói, cậu Đoàn kia hình như có tật ở
chân, bằng không …, Dư các lão không đến mức như thế.”

Cầu thần phủ hộ (đồng âm với phiên âm A Mễ Đậu Hũ – , tiếng lóng

dịch là gạo ơi đậu phụ ơi), vâng mệnh Thái Thượng lão Quân, hi vọng
không ai biết nàng đã từng ra oai trước mặt Mạn Nương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.