THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 610

Cố Đình Diệp cúi đầu, sắc mặt u ám, dường như sa vào trầm tư. Minh

Lan vừa thấy hắn như vậy, vội cúi người, cung kính nói: “Chú hai à, cháu
đi nhé, chú… Cứ từ từ thưởng mai đi ạ.”

Nói xong, không đợi người nọ mở miệng, Minh Lan đã chuồn mất, lại

không dám chạy, chỉ có thể khẽ nâng váy, cố hết sức bước mấy bước nhỏ
gấp gáp. Sân khấu kịch ở phía Tây hầu phủ, Minh Lan nhìn mặt trời, tuy
nàng mù đường nhưng cũng không phải mù hướng, mau chóng đi về phía
Tây.

Chắc là lâm vào hiểm cảnh, sẽ sinh ra một loại sức mạnh tiềm tàng, dọc

đường đi Minh Lan ấy thế mà không bị hành lang rừng cây cong cong khúc
khuỷu khiến cho hồ đồ, chỉ một mạch đi về phía Tây, sau đó thấy người dần
dần đông lên. Nàng túm lấy một đứa hầu hỏi đường rồi được dẫn đến sân
khấu kịch một cách an toàn.

Chỉ nghe đàn nhị í a, đào kép ngâm xướng véo von, hẳn là vở kịch đã mở

màn, Minh Lan lập tức đi tới rạp kịch.

Nói là rạp kịch, thực ra tựa như một sảnh lớn mở rộng cửa, bên trong

người người nhốn nháo, phục sức lấp lánh đầy phòng, nhóm khách nữ đã
ngồi xuống từ sớm, ở chính giữa hiển nhiên là Bình Ninh quận chúa và Lục
vương phi, tiếp đó hai bên chia thành hàng xuống dưới, đặt rất nhiều băng
ghế đẩu, hơn mười chiếc bàn như ý sơn khắc hải đường, bảy tám đứa hầu
gái vận áo bối tử gấm xanh lam đứng xen kẽ, dâng trà bưng điểm tâm cho
nhóm khách nữ.

Ánh mắt Minh Lan đảo vào trong đám người, chỉ thấy Vương thị ngồi ở

bàn thứ tư bên phải, cùng một vị phu nhân vận áo bối tử hoa màu phấn tay
áo rộng đang nói chuyện. Mặc Lan ngồi cùng một đám tiểu thư. Lại nhìn
lượt nữa, thấy Liên Nhi với Như Lan ngồi ở trong góc bên trái, chỗ đó gần
sân khấu nhất, nhưng lại xa trung tâm nhất. Hai cô gái, một người đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.