THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 611

cầm chén trà, một người đang bóp hạt dưa, say sưa xem hí kịch, một bên
xem một bên lại nói vài câu.

Minh Lan rón ra rón rén đi tới, ngồi bên cạnh hai nàng, giả bộ không có

việc gì nói: “Ái chà, vẫn đến chậm mất, đã bắt đầu được một lúc rồi.”

Liên Nhi đang xem chăm chú, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao,

không sao, vừa hát được một lúc thôi, vai chính còn chưa ra đâu.”

Như Lan quay đầu cau mày nói: “Rửa có cái tay thôi sao mà lâu thế? Em

đi rửa tay ở chỗ nào?”

Minh Lan cười gượng gạo: “Nếu em tự rửa thì đã xong rồi, hầu phủ lắm

quy củ, đứa hầu bưng chậu nước tới thoa bánh tẩy thơm rồi lấy khăn lau
khô, đi đi về về còn chưa xong, thế mới chậm trễ.”

Như Lan hừ nhạt nói nhỏ: “Em lắm chuyện, bây giờ đã mở màn rồi,

không nên đi lung tung, cẩn thận mất mặt…”

Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tràng cười duyên thật dài, vượt qua

sảnh đường vang tới, người mê kịch như Liên Nhi cũng bị cắt ngang,
không vui quay đầu lại nói: “Ai mà cười lớn thế? Làm chị không nghe rõ
câu cuối của chủ gánh hát rồi!”

Mọi người đều quay lại, chỉ thấy ở chính giữa, Bình Ninh quận chúa siết

lấy Gia Thành huyện chúa, nói chuyện thân thiết, tựa như một đôi mẹ con,
Gia Thành huyện chúa nâng cao cằm, kiêu ngạo nhìn ra xung quang, tựa
như con phượng ngũ sắc, nói cười không hề kiêng dè.

Liên Nhi nhíu mày, quay đầu xem tiếp màn vui, Như Lan bĩu môi, nói

bên tai Minh Lan: “Chị thấy Gia Thành huyện chúa chẳng có nề nếp gì cả,
nếu Khổng ma ma mà ở đây, nhất định là mắng cho một trận, đây mà là
hoàng gia à? Ai dà, nghe nói bên ngoại Lục vương phi xuất thân vốn là đồ
tể đó…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.