THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 620

chút, không có sau này Hành Nhi lại không ngóc đầu lên nổi trước mặt
huyện chúa. Chuyện giữa Hành Nhi và khuê nữ nhà họ Thịnh, nàng phải
giấu kín đi.”

Bình Ninh quận chúa cười nói: “Đều nghe theo chàng.”

Ngày ấy, sau khi từ phủ Tương Dương hầu trở về, đêm xuống Minh Lan

bèn ngủ ở Thọ An đường, kể lại từ đầu đến cuối chuyện của Tề Hành, nhân
tiện biểu hiện cõi lòng mình. Thịnh lão phu nhân ôm cháu gái nhỏ không
nói gì, chỉ thở dài thật dài. Hai bà cháu nằm trợn mắt, đêm khuya yên ắng,
trong lúc Minh Lan nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe lão phu nói khe khẽ: “Con
là một đứa trẻ thông minh, biết phái trước là ngõ cụt thì sẽ không tiếp tục đi
con đường này.”

Mệt mỏi uể oải thoáng cái ập tới, Minh Lan thấy khóe mắt ẩm ướt, gối

đầu lên cánh tay bà nội, để vải vóc thấm đi mềm yếu và do dự, nàng tự nhủ,
chờ đến khi tỉnh lại, nàng phải sống thật tốt giống trước kia, phải thật vui
vẻ.

Mùng hai tháng chạp, Vương Thị mời sư phụ từ Thiên Y các tới đo quần

áo cho các con. Trường Bách đến mí mắt cũng không thèm nhấc lên một
cái chọn mấy cái nhuộm màu đen thùi, Trường Phong như lẽ thường chọn
mấy loại vải phiêu dật đắt tiền, Trường Đống chỉ dám nhặt lấy mấy cái
không ai để ý tới, đợi sư phụ cắt may xong thì đến lượt mấy chị em…

“Sau bao nhiêu lâu, ngay cả bọn nha hoàn sai vặt cũng đã mặc đò mùa

đông, bây giờ chúng ta mới được may áo mới.” Mặc Lan tùy ý xem xét vải
vóc, hàm ý có chút ám chỉ.

Như Lan có tính cảnh giác cao độ, lập tức nói: “Chị cũng không phải

một năm chỉ may mỗi một bộ đồ, thường phục bốn mùa có khi nào thiếu
đâu, vừa tới kinh thành, mẫu thân bận bịu nên mới hơi chậm trễ chút thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.