THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 636

Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lửa than tí tách bên

trong ấm lô đồng thau hình đóa sen bảy tầng ở chính giữa, vẫn là Hạ Hoằng
Văn không nhịn được trước, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói: “Len dạ thế
nào mà vẫn còn xem chưa xong nhỉ?”

Minh Lan cũng đáp lại theo khuôn sáo: “Nhất định là rất nhiều hàng len

dạ.”

“Có nhiều len hơn nữa thì cũng phải xem cho xong rồi chứ.” Hạ Hoằng

Văn hơi nóng ruột.

“Nhất định là hàng len rất tốt.”Minh Lan rất bình tĩnh.

Lặng im một hồi, hai người thoáng nhìn nhau một cái, xì một tiếng bật

cười. Ánh mắt Hạ Hoằng Văn đẹp đẽ như nắng xuân lan ra ven hồ, nhìn
người ấm áp vui tươi, cậu ta trầm trầm thở dài: “Làm thầy thuốc không dễ
đâu nhé.”

“Cần gì phải thế? Đường đường xem bệnh không được sao?” Minh Lan

cũng thở ra một hơi.

Hạ Hoằng Văn hé miệng cười: “Từ trước tới nay thì vẫn là giấu bệnh sợ

thuốc mà, huống hồ là phụ nữ, “bệnh khó chữa” là những chữ tổn thương
người nhất, chị gái em cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Minh Lan lẳng lặng nhìn cậu ta, nói: “Anh cũng hiểu được làm phụ nữ là

khó khăn?”

Hạ Hoằng Văn mặt mày hiền hòa, thuần hậu như dòng suối ấm sâu rộng

vậy, nghiêm túc nói: “Nếu bà nội sinh là thân nam nhi, bản lĩnh y thuật của
bà thiên hạ tất nhiên đều biết tới, đáng tiếc bà chỉ có thể ở trong nhà lo liệu
việc gia đình, về già thì dạy dỗ tôi đây, một đứa cháu trai chẳng nên thân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.