THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 867

cô Thịnh Vân, aiz, chỉ có điều đối với một người có trình độ có chuyên
môn như Minh Lan mà nói, Phẩm Lan vẫn còn phải tập luyện nhiều.

Gió bấc lạnh như dao, cuối năm rét đậm, những phiến tuyết dày đặc bao

trùm toàn bộ đình viện, bà bác rốt cuộc không chịu được nữa, trong phòng
đốt than trở nên ấm áp, bầu không khí lại ngưng trọng đau thương. Bà bác
đã hôn mê từ đêm qua, chỉ có dấu hiệu tim đập biểu thị bà còn sống, cha
con Thịnh Duy từ đầu đến cuối đều túc trực bên cạnh giường.

Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có để một cái khay, bên trong có mấy

cọng lông chim mềm nhỏ, hầu già phụ trách thuốc thang thỉnh thoảng lấy
lông vũ đặt trước chóp bà bác xem bà có còn thở hay không. Thịnh Vân
vẫn nằm sấp trước giường, thấp giọng khóc thút thít, không ngừng gọi ‘Mẹ
ơi’, xung quanh con cháu đều có mặt đầy đủ, chỉ có Duẫn Nhi, vì sợ chị ấy
bị lây bệnh nên miễn cho phải hầu hạ trước giường.

Bỗng nhiên bà bác thở hổn hển một trận, tiếng thở dốc ngắn ngủi trở nên

nổi bật trong căn phòng yên tĩnh, Thịnh Duy vội vàng nhào qua đỡ bà bác
dậy : « Mẹ, mẹ muốn nói gì ạ ? Con và em gái đều đang ở đây ạ ! »

Bà bác khó khăn giật giật mí mắt, đột nhiên mở mắt, đôi tay gầy trơ

xương dùng sức tì lên người Thịnh Duy và Thịnh Vân, giãy giụa muốn
đứng lên, trên gương mặt khô gầy vàng như nến hiện lên sắc đỏ kỳ lạ.

« Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ nói gì đi ạ ? » Thịnh Vân lẳng lặng ôm thân bà

bác, khóc hỏi.

Hai mắt bà bác như không có tiêu cự, không biết đang nhìn cái gì, trong

mồm lẩm bẩm vài tiếng, rồi bỗng nhiên lớn tiếng hét : « …Hồng nhi !
Hồng Nhi của ta ! » tiếng rít gào thê lương khiến mọi người trong phòng
đều sợ ngây người.

Cử chỉ của bà bác không dược bình thường, khàn giọng nói : « Hồng Nhi

! Đều tại mẹ không tốt ! Mẹ đã không thể che chở cho con ! »

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.