THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 981

Tiểu Đào giận run, không thể kiềm chế, dưới chân nghe ‘Răng rắc’ một

tiếng, một nhánh cây trong bụi cỏ đã bị đạp gãy, Hạ Hoằng Văn và Tào
Cẩm Tú đồng thời hô lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Minh Lan.

“Người nào ở đó?” Hạ Hoằng Văn cất giọng hỏi.

Đan Quất hung hăng trừng mắt với Tiểu Đà. Minh Lan thoáng lúng túng,

hơi chỉnh sửa lại xiêm y, thong dong bước ra khỏi rừng cây, dịu dàng đứng
trước mặt hai người Hạ Tào. Tiểu Đào và Đan Quất cũng cúi đầu đi ra.

Hạ Hoằng Văn nhìn thấy Minh Lan, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, một lúc

lâu mới ngơ ngác nói: “Em Minh, sao em lại ở chỗ này?”

Minh Lan phát tay về phía sau, Tiểu Đào và Đan Quất lui ra, chỉ còn ba

người họ dưới bóng cây. Minh Lan liếc mắt một cái thấy trước ngực Hạ
Hoằng Văn ẩm ướt một mảng, cố gắng mỉm cười, nói: “Vốn em có việc
xuất môn, đi ngang qua rừng đào, không ngờ nhìn thấy xe ngựa của chị
Tào, nên muốn đến chào hỏi, không nghĩ tới anh Hoằng Văn cũng ở đây.”

Một câu kể qua loa, Hạ Hoằng Văn lập tức tay chân luống cuống,

ngượng ngùng nói: “Em…Em đã nghe thấy hết?”

Minh Lan vẫn mỉm cười: “Không nhiều,chỉ gần một nửa thôi.”

Ánh nắng cuối hè xuyên qua lá cây chiếu xuống, chiếu lên khuôn mặt

xinh đẹp trong sáng tựa bạch ngọc của Minh Lan, làn da nàng trong suốt
dường như chỉ cần chạm vào là sẽ tan ra, tỏa ra một loại ánh sáng huyền
diệu, hết sức thuần khiết diễm lệ, đôi mắt đen nhánh đặc biệt trầm trĩnh.

Thần trí Hạ Hoằng Văn hoảng hốt, cậu biết rõ tình cảm của mình là

hướng về Minh Lan, cậu thích tính cách ôn hoà hiền hậu của nàng, thích
tính tình hoạt bát của nàng. Cậu hy vọng có thể cưới nàng làm vợ, sống hòa
nhã cả đời, nhưng lúc hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Tào Cẩm Tú giống như
chiếc lá héo khẽ run rẩy, vàng vọt, gầy gò, ốm yếu, héo rũ, người em họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.