THẬT Ư- THẬT Ư- PHẢI LÀ HỒNG PHAI XANH THẮM - Trang 982

đáng yêu trong ấn tượng nay biến thành dáng vẻ này, cậu lại thấy không
đành lòng, nhất thời lâm vào thế khó xử.

Tào Cẩm Tú nhìn sắc mặt của Hạ Hoằng Văn, kêu lên một tiếng bi thiết,

nhào tới bên chân Minh Lan, nước mắt rơi thành dòng, môi mấp máy,
giọng nói đầy bi thương: “Cô Thịnh! Cô đừng trách anh họ, là tôi không
biết lễ nghi, biết hôm nay anh họ trở về, liền sai người đến chờ ở bến tàu,
sau đó đuổi theo tới đây; anh họ một lòng nhớ tới cô, trong lòng anh ấy chỉ
có cô!”

Minh Lan gật đầu, bình tĩnh nói: “Đây là chuyện của anh họ cô và tôi,

một cô gái chưa gả như chị nói chuyện phải cẩn thận, không thể nói bừa, vô
duyên vô cớ lại gây phiền phức cho người khác; bây giờ chị ngồi đây như
thế này, để người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng là tôi bắt nạt chị.”

Tào Cẩm Tú ngây người, lập tức gật đầu, nhưng cũng không đứng dậy,

liên tục nhận lỗi nói: “Cô nói đúng, đều là tôi không phải! Tôi đã là đóa hoa
tàn, không bằng cô có tri thức hiểu lễ nghĩa, cô đừng giận tôi!”

Hạ Hoằng Văn vội vàng tiến lên đỡ Tào Cẩm Tú dậy, nào ngờ Tào Cẩm

Tú kéo lấy làn váy Minh Lan cầu xin: “Cô Thịnh, cô nhìn tôi xem, mọi thứ
tôi đều thua kém cô, cô có thể thương cảm tôi! … Những năm qua, tôi sống
không bằng chết, không chỉ một lần nghĩ đến cái chết, chỉ vì muốn gặp lại
anh họ mới sống đến hôm nay, van xin cô, van xin cô…”

Giọng nói của Tào Cẩm Tú cực kỳ hèn mạt, lộ ra bi thương vô hạn, nhìn

Hạ Hoằng Văn bằng ánh mắt như một âm hồn địa ngục nhìn lên nhân gian.
Hạ Hoằng Văn vốn nhẹ dạ, cũng không nhịn được viền mắt hơi hơi ẩm ướt,
ánh mắt nhìn Minh Lan dường như có ý khẩn cầu, ngoài miệng ngập ngừng
nói: “…Em Minh, em xem, em họ nàng ấy…”

Hạ Hoằng Văn không nói tiếp được nữa, bởi vì đôi mắt của Minh Lan

chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.