THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 10

lông vàng đốm trắng cao lớn.

Hắn nghiêng người nhảy xuống ngựa, chiếc áo khoác đen tuyền được

gió thổi tung, để lộ ra Thanh Long kiếm cùng Du Long ngọc bội bên hông.
Dáng người cao lớn uy phong như tắm dưới ánh dương rực rỡ, anh tuấn
phóng khoáng, khí chất bất phàm.

Vân Phỉ thầm than: “Cha đúng là càng ngày càng oai phong. Tiền tài,

quyền thế quả nhiên là tấm áo đẹp nhất của nam nhân.”

Nàng mỉm cười bước tới, đang định cất tiếng gọi cha thì bất ngờ thấy

Vân Định Quyền xuống ngựa nhưng không hướng về cửa phủ mà xoay
người đi về phía chiếc xe ngựa đằng sau.

Chiếc xe ngựa này không phải là của Vân gia.

Trên bức màn màu đỏ tươi thêu những đóa hoa mẫu đơn thật to, rực rỡ

đến loá mắt. Những cái tua rua màu đỏ nhạt trên góc màn bị gió thổi tung
như những cánh hoa anh đào đua nhau nở rộ, hết sức tươi đẹp.

Bỗng nhiên Vân Phỉ có một cảm giác bất an.

Vân Định Quyền vén bức màn lên, đỡ từ trong xe ra một nữ tử xinh

đẹp chừng mười tám, mười chín tuổi. Nàng ta mặc một chiếc váy màu hoa
hồng, vòng eo thon đến mức có cảm giác chạm mạnh vào là sẽ bị gãy đôi.
Gương mặt trắng nõn nà, mịn màng như ngọc, dưới ánh dương mùa xuân,
cứ như tỏa ra một vầng sáng nhạt. Đó là vẻ tươi tắn và rạng rỡ mà hộp phấn
trị giá mười lượng bạc của Vĩnh Xuân đường không cách nào tô lên được.

Vẻ tươi tắn rạng rỡ này có một tên gọi khiến người ta vừa đau lòng,

vừa bất lực: Thanh xuân.

Nụ cười trên mặt Vân Phỉ cứng đờ, tiếng “cha” vừa định gọi cũng

nghẹn lại trong cổ họng, dưới chân nặng như đeo đá, không cách nào bước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.