THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 9

quyền trong tay, tiếng là châu mục nhưng thực chất lại là bá chủ của đất Sở.
Trước nay hắn ta vẫn bừng bừng dã tâm, lại sinh vào thời loạn lạc, vì muốn
hoàn thành nghiệp bá nên thường bận rộn chuyện binh đao, rất ít khi ở nhà.
Lần này hắn đi Lư Châu suốt một tháng trời.

Tô Thanh Mai ngày nhớ đêm mong, cuối cùng cũng đợi được đến

ngày hắn trở về. Mới sớm ra, nàng ta đã vội vã ăn mặc, trang điểm để đón
phu quân, lòng còn sốt ruột hơn cả thiếu nữ đang yêu. Nhưng soi gương cả
buổi mà vẫn không phát hiện ra rốt cuộc chỗ cảm thấy chưa hài lòng nằm ở
đâu.

“Mẹ, đừng soi nữa, đi thôi!” Vân Phỉ không khỏi thúc giục, kéo nàng

ta ra khỏi phòng.

Vừa ra đến cửa có giàn hoa rủ xuống, A Tông bảy tuổi được nhũ mẫu

Tề thị dắt đến, đã đợi ở đó đến sốt cả ruột, thấy mẹ liền bĩu môi, nói: “Mẹ
đúng là lề mề.”

“Vội gì chứ, cha con còn chưa về tới mà.” Tô Thanh Mai dắt tay con

trai đi ra ngoài. Trên đường đi tim cứ đập thình thịch, giống hệt như ngày
cưới, vừa hạnh phúc vừa kích động.

Đi đến trước bức tường bình phong ở cổng liền thấy Phục Linh –

nha hoàn được phái ra đợi ở cổng từ sáng sớm – đang vội vã bước

vào, thấy Tô Thanh Mai thì vội vàng mỉm cười, nói: “Phu nhân đến thật
đúng lúc, Tướng quân sắp đến rồi.”

A Tông chân ngắn nên không đi nhanh được, Vân Phỉ không đợi nổi

nên xách váy lên vòng qua bức tường, chạy ra cửa lớn, phi xuống những
bậc thềm như chim yến chao liệng giữa mùa xuân.

Một đội nhân mã đã đến trước cửa phủ, dẫn đầu là Vân Định Quyền –

Châu mục của Kinh Châu – đang ngồi ngay ngắn trên lưng con tuấn mã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.