THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 116

Vân Phỉ ôm Vân Tông, thì thầm vào tai nó: “A Tông, đệ phải nhớ đây

là kinh thành chứ không phải Kinh Châu. Ở Kinh Châu, cha là vua một cõi,
chúng ta có thể thích làm gì thì làm, nhưng ở đây thì không được. Mỗi lời
nói hành động đều phải cẩn thận, đặc biệt là ở trong cung, ngàn lần không
được nhiều lời, chỉ cần giả câm giả điếc, giả ngu giả ngốc là được.”

Vân Tông thở hắt ra, nói: Tỷ tỷ, đệ vốn không có gì để nói với mấy

lão già đó.” Sáng hôm nay, lúc gặp mặt hoàng thượng, thừa tướng, thái phó,
vân vân... ở bên cạnh đều là mấy ông già, đúng là vừa không thú vị, vừa
ngột ngạt.

“Mặc kệ là ai, chỉ cần hỏi tới chuyện của cha thì đệ cứ nói không biết

là được.”

Vân Tông hừ một cái: “Thì đệ vốn không biết gì cả mà.”

Bởi vì Vân Định Quyền nhẫn tâm đưa nó tới kinh thành làm con tin

nên trong trái tim bé nhỏ của A Tông đã tràn ngập sự bất mãn cùng thất
vọng đối với cha. Thêm vào đó, từ nhỏ tới lớn đều là mẹ và tỷ tỷ chăm sóc
nó, Vân Định Quyền rất ít khi về nhà nên đối với hắn, Vân Tông kính sợ
nhiều hơn là gần gũi.

Vân Phỉ nghĩ ngợi một chút, lại nói tiếp: “Bất luận người ta hỏi cái gì,

đệ cứ giả ngây giả dại là được. Nhất định phải nhớ cho kỹ, nói nhiều sai
nhiều, kẻ có trí tuệ là kẻ biết giả ngu.”

Vân Phỉ nghĩ ngợi một chút, lại nói tiếp: “Bất luận người ta hỏi cái gì,

đệ cứ giả ngây giả dại là được. Nhất định phải nhớ cho kỹ, nói nhiều sai
nhiều, kẻ có trí tuệ là kẻ biết giả ngu.”

Vân Tông chỉ hiểu lơ mơ nhưng vẫn gật đầu, tâm trạng thoải mái vừa

nãy cũng bị vẻ nghiêm túc của tỷ tỷ làm cho trở nên nặng nệ hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.