THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 117

Vân Phỉ xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: “A Tông, chuyện sẽ đâu vào đấy

cả thôi. Chuyện gì cũng phải nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, đệ được đi học
cùng hoàng thượng, đó là phúc của đệ. Thừa tướng toàn tìm cho người
những vị lão sư giỏi nhất.”

Vân Tông gật đầu, ôm cánh tay của nàng, lẩm bẩm: “Đệ ở Kinh Châu

cũng có thể học được vậy, ở kinh thành không được gặp mẹ.” Nói xong,
mắt lại chớp chớp, hai giọt nước mắt tròn xoe rơi xuống.

Vân Phỉ ôm lấy A Tông, lòng cảm thấy chua xót. Hai người đều xa

nhà lần đầu tiên, đến một nơi thật xa lạ, nhìn thì có vẻ yên bình nhưng lại
đầy rẫy những nguy hiểm ngầm, từ nay về sau mọi thứ chỉ có thể dựa vào
chính mình.

Xe ngựa tới trước Ứng Thiên Môn, Phục Linh và Tống Kinh Vũ phải

ở ngoài cung chờ, Vân Phỉ dẫn A Tông vào cung.

Vào lúc hoàng hôn, cung điện được ánh chiều tà mạ lên một vầng sáng

màu vàng kim. Trong cơn im lìm, sinh ra một sự uy nghiêm cô tịch. Vân
Phỉ nắm tay A Tông men theo con đường bằng đá phía bên phải, chậm rãi
bước về cung điện phía nam sừng sững.

Ánh tịch dương từ từ chiếu xuống, Đức Dương Cung hùng vĩ nằm

ngay giữa giao điểm của những cung điện khác trong hoàng thành, ngói lưu
ly trên mái vòm phát quang lấp lánh, rực rỡ sáng ngời. Bao quanh cung
điện là một hồ nước xanh biêng biếc, đại biểu cho ý nghĩa trời tròn đất
vuông. Đúng vào lúc lên đèn, tất cả đèn trong cung điện bỗng bừng sáng,
từng ngọn, từng ngọn liên tiếp phừng lên, giống như một cơn sóng lớn từ
xa ập tới gần, khí thế rào rạt khiến người ta phải say sưa mà nhìn.

Vân Phỉ nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này, loáng thoáng hiểu

được tại sao lại có nhiều người muốn ngồi trên điện Kim Loan đến thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.