THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 148

Tống Kinh Vũ – người nãy giờ vẫn im lặng theo sau hai người lập tức

nói: ”Chuyện này nếu bị triều đình biết được thì e là không tốt lắm.”

Vân Phỉ cười láu lỉnh: “Ta kiếm tiền một cách đường đường chính

chính, không trộm không cướp, quang minh chính đại, cho dù hoàng
thượng có hỏi tới thì ta cũng không sợ. Hơn nữa Vân Tông đến để làm con
tin chứ ta thì vẫn được tự do, tại sao không thể làm ăn kiếm tiền?”

Tống Kinh Vũ vẫn lắc đầu: “Cho dù triều đình không hỏi tới thì nếu

đại nhân biết, e rằng cũng sẽ không đồng ý.”

Phục Linh cũng gật đầu: “Phải đấy, chắc chắn tướng quân sẽ không

cho tiểu thư lộ diện mở quán rượu đâu.”

Vân Phỉ nghĩ ngợi một lát, đột nhiên cười với Tống Kinh Vũ thật tươi

tắn. Nàng vốn đã xinh đẹp, nay cười lên nữa thì đôi má lúm đồng tiền còn
khiến người ta say đắm hơn so với bất cứ loại rượu nào nồng nhất.

Nhưng Tống Kinh Vũ thì lập tức trở nên cảnh giác, bởi vì mỗi khi vị

đại tiểu thư tinh ranh này cười ngọt ngào và dùng đôi mắt thiết tha chờ
mong như thế nhìn hắn thì đều chẳng có chuyện gì hay ho...

Quả nhiên, Vân Phỉ cười ngọt ngào như mật, thân thiết nói: “Vậy

huynh đứng ra mở quán là được mà.”

Môi Tống Kinh Vũ khẽ giần giật, lập tức từ chối: “Tại hạ không có

tiền.”

“Không sao, ta bỏ vốn, Tống đại ca cứ làm ông chủ trên danh nghĩa là

được.”

Ba chữ 'Tống đại ca' giống như một quả tạc đạn quăng vào lòng hắn,

khiến Tống Kinh Vũ đầu chóang mắt hoa, lòng dạ rối bời. Hắn lắp ba lắp
bắp nói: “Tiểu thư, nếu tướng quân mà biết chắc sẽ nổi trận lôi đình mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.