THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 147

Ý nghĩ kiếm tiền vừa nảy ra thì giống như là cỏ xuân nảy mầm, trong

nháy mắt đã lan ra khắp nơi, chiếm cứ cả trái tim nàng. Khuôn mặt xinh
đẹp lập tức trở nên rạng rỡ hơn.

Vốn định ra ngoài để mua đồ, nhưng một khi đã nảy ra ý nghĩ làm ăn

thì nàng đã có thêm mục đích dạo phố. Trên đường nàng cứ nhìn nhìn
ngắm ngắm, đầu không ngừng nghĩ suy.

Người trên đường đông đúc tấp nập, thỉnh thoảng lại nghe thấy những

giọng địa phương khác. Vân Tông từng nhắc tới việc vì muốn chấn hưng
triều đình mà thừa tướng Úy Trác định tổ chức một cuộc thi tuyển chọn
nhân tài, chia làm văn và võ, ngày thi được định vào mồng một tháng bảy.
Tin này vừa truyền ra ngoài, kinh thành đón không ít khách từ xa đến chuẩn
bị dự thi.

Ba người Vân Phỉ đi đến bên bờ sông, trên bờ đê liễu xanh tươi mát,

người đông như nêm, nước sông xanh biếc, sóng gợn từng cơn. Người qua
kẻ lại trên bờ đê, có người từ nơi khác đến kinh thành, cũng có người ở
kinh thành ra tiễn người đi xa, hết sức nhộn nhịp.

Vân Phỉ chợt nảy ra một ý, quay đầu lại cười hì hì với Phục Linh:

“Chúng ta ở kinh thành cũng rất nhàn rỗi, chi bằng nghĩ cách kiếm chút
tiền đi.”

Phục Linh chớp mắt: “Kiếm thế nào đây?”

Vân Phỉ chỉ những người trên bờ đê: “Ngươi nhìn xem, những người

rời khỏi kinh thành đều chia ly ngay tại bờ sông, nhưng tiễn đưa mà không
có rượu thì chẳng phải thiếu chút gì đó sao? Chúng ta có thể mở một quán
rượu bên cạnh bờ sông.”

Phục Linh ngẩn người: “Chuyện này... được không?” Nàng ta quay

đầu lại nhìn Tống Kinh Vũ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.