THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 163

quán rượu sẽ đóng cửa, buổi tối thì không bao giờ mở cửa. Thứ nhất là vì
mỗi ngày ông chủ Ôn cũng chỉ bán cho Tống Kinh Vũ một vò thần tiên túy,
thứ hai là vì chập tối là A Tông về tới nơi, bất luận việc buôn bán kiếm
được bao nhiêu tiền thì cũng không quan trọng bằng A Tông.

Khoảnh khắc mà Vân Phỉ vui nhất trong ngày chính là lúc đếm tiền

sau khi đóng cửa. Mở quán kiếm tiền còn thích hơn làm tiểu thư của phủ
châu mục nhiều.

Thấy thời gian không còn sớm, khách trong quán chỉ còn lại một

người nên Vân Phỉ cầm tấm biển 'đóng cửa' ra ngoài định treo lên thì lúc
này, một chiếc xe ngựa xa hoa lộng lẫy bỗng xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Tám tùy tùng cưỡi tuấn mã chia nhau đi hai bên xe ngựa, hai con tuấn

mã cao lớn, lông đen tuyền kéo xe, nóc xe màu vàng kim sáng lấp lánh
dưới ánh mặt trời, giống như là được dát vàng vậy.

Đoàn người đi đến gần, màn che trên xe ngựa được mở ra, Vân Phỉ

loáng thoáng thấy bên trong có một người ngồi.

Vân Phỉ vô tình nhìn lướt qua một cái, lúc ấy trong xe vang lên một

giọng nói trong trẻo: “Lâu Tứ An, dừng ở chỗ này đi.”

Xa phu đánh xe là một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi

tuổi, hắn lập tức dừng xe ngựa, sau đó nhảy xuống nói với Vân Phỉ: “Nơi
này có cơm nước không?”

Vân Phỉ vốn định nói đây là quán rượu chứ không phải quán cơm

nhưng thấy chiếc xe ngựa kia quá đỗi xa hoa, mấy người tùy tùng lại có vẻ
bất phàm, xem ra chủ nhân của xe ngựa này nhất định là người phú quý, có
rất nhiều tiền nên nàng cười ngọt ngào: “Dạ có, dạ có. Mấy vị khách quan
muốn dùng gì, mời vào trong.”

Lâu Tứ An gật đầu, quay người lấy đồ đạp chân đặt xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.