THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 164

Lúc ấy, một chàng trai từ trong xe bước ra, tuổi chừng mười tám mười

chín, dáng người cao cao, mình mặc áo có hoa văn chấm bi bằng gấm thêu
tơ vàng, làm tôn thêm vẻ đẹp như ngọc, thanh nhã cao quý của chàng ta.
Trên người hắn nhẹ nhàng thanh thoát, không có trang sức gì, chỉ có một
miếng ngọc bội màu trắng hình con cá đeo bên hông.

Vân Phỉ vừa liếc mắt qua là đã biết giá trị của ngọc bội này không tầm

thường nên không khỏi mừng thầm trong bụng. Quả nhiên là một khách
hàng giàu có.

Nàng vội vàng thi lễ: “Công tử, mời vào trong.”

Chàng trai quý phái kia làm như không nghe thấy lời của nàng mà chỉ

hơi ngẩng đầu nhìn mấy chữ thảo Chiết Tẫn Xuân Phong trên lá phướn,
trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng. Sau đó, hắn lướt thẳng qua người Vân Phỉ,
tiến vào quán rượu, từ đầu tới cuối cũng không hề liếc mắt nhìn tiểu nhị
bên cạnh lấy một cái.

Đúng là làm phách thật. Tống Kinh Vũ chau đôi mày kiếm, mặt

thoáng lộ vẻ không hài lòng. Nhưng Vân Phỉ lại giống như không hề tức
giận, vẫn cứ hết sức nhiệt tình chào hỏi.

Tống Kinh Vũ đưa tay lên ngực tự hỏi, thừa nhận mình không thể co

được giãn được như thế. Nàng đúng là mê tiền đến nỗi hết thuốc chữa rồi,
đáng tiếc, hắn lại không có tiền. (T.T)

Sau khi chàng trai ngồi xuống, Vân Phỉ khom người cười hì hì, hỏi:

“Cho hỏi khách quan muốn gọi gì?”

Công tử quý phái không nói một tiếng, khuôn mặt anh tuấn lạnh như

băng, ngay cả mí mắt cũng không hề nâng lên, đúng là lạnh lùng liêu ngạo
quá mức.

Lâu Tứ An đứng bên cạnh hắn nhanh nhẹn nói ra tên của vài món ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.