THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 170

Mỗi lần Tô Vĩnh An nhắc tới ông ta đều vươn ngón tay cái ra tán

thưởng: “Kỳ tài về kinh thương như thế, đúng là trăm năm khó gặp.”

Lúc ấy, nàng hết sức kích động mà tưởng tượng rằng, nếu có một ngày

mình cũng trở thành người giàu nhất thiên hạ như thế thì tốt biết bao. Nàng
sẽ vung tiền như rác, xây một tòa nhà bằng vàng, rồi sẽ tìm một phu quân
để canh cửa cho mình. Có điều, bây giờ nàng cảm thấy xây nhà vàng cho
mẹ và đệ đệ ở rồi nuôi một con chó canh cửa còn hơn, chứ mấy thể loại
như phu quân này nọ quả không đáng tin.

Tối qua Ôn Trường An bị chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chất vấn,

lúc ấy ông ta liền chạy tới Chiết Tẫn Xuân Phong để xem. Đáng tiếc quán
rượu đã đóng cửa từ chiều, ông ta đành phải ra về, chịu đựng suốt một đêm,
mới sáng sớm đã chạy tới đây canh chừng, quả nhiên nhìn thấy Tống Kinh
Vũ. Lúc bấy giờ mới biết mình nhất thời sơ ý đã làm ra chuyện vi phạm
hiệp ước, bây giờ quýnh đến nỗi không biết làm sao.

“Tống huynh đệ, cậu mua thần tiên túy về uống thì không sao chứ mở

quán rượu là ngàn lần không được. Xin Tống huynh đệ lượng thứ cho nỗi
khó xử của tôi.”

Nói xong, Ôn Trường An khom người xuống vái Tống Kinh Vũ một

cái. Tuy Tống Kinh Vũ có quan hệ thân thiết với quốc cữu gia nhưng ông ta
càng không thể đắc tội Lục gia. Phường rượu Ôn gia đã ký hiệp ước với
Kim Ngọc Đường trước, sở dĩ thần tiên túy có thể vang danh kinh thành
suốt mấy năm nay là nhờ công không nhỏ của Kim Ngọc Đường, ông ta
không thể mất đi khách hàng lớn này.

Tống Kinh Vũ đỡ lấy khuỷu tay của Ôn Trường An, nói: “Tại hạ

không biết phường rượu Ôn gia và Kim Ngọc Đường có hiệp ước trước,
chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm ông chủ Ôn khó xử, xin ông chủ Ôn cứ
yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.