THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 173

Vân Phỉ ngửa đầu nhìn Kim Ngọc Đường nguy nga tráng lệ, thật lòng

ca ngợi: “Nếu ta là ông chủ của Kim Ngọc Đường thì ta cũng sẽ bắt
phường rượu của Ôn gia chỉ được phép bán thần tiên túy cho Kim Ngọc
Đường, hơn nữa có lẽ ta sẽ làm căng hơn, cho dù là quan to quyền quý
muốn mua thì cũng chỉ có thể đến Kim Ngọc Đường.”

Phục Linh nghe mà cứ mơ màng, sao tự nhiên tiểu thư lại đứng về

phía của Kim Ngọc Đường thế nhỉ?

Vân Phỉ nói: “Chỉ có như thế mới có thể thể hiện sự độc nhất vô nhị,

cao cao tại thượng của Kim Ngọc Đường. Nếu những quán rượu khác mà
cũng có thể bán những thứ như Kim Ngọc Đường thì sẽ làm mất giá trị của
Kim Ngọc Đường. Đạo lý này cũng giống như chỉ có hoàng thượng mới có
thể dùng màu vàng rực. Cho nên chuyện muốn cho Chiết tẫn xuân phong
có thể bán thần tiên túy, ta hoàn toàn không cần đi thương lượng nữa, tuyệt
đối không thể.”

Tống Kinh Vũ ngẫm lại thì thấy đạo lý này cũng rất chính xác.

Phục Linh nói: “Em thấy hay tiểu thư đi tìm đại tướng quân đi, nhờ

ngài ấy nói một tiếng với chưởng quỹ của Kim Ngọc Đường chẳng phải
được rồi sao?”

Vân Phỉ bóp trán, đây cũng là một ý hay, nhưng vừa nghĩ đến việc

phải đến cầu xin y giúp đỡ thì lòng nàng lại thấy cực kỳ không vui. Một lúc
sau, nàng mới bĩu môi nói: “Cùng lắm thì chúng ta không bán thần tiên túy
nữa, xem có loại rượu ngon nào khác không.”

“Tiểu thư, quán rượu của chúng ta làm ăn buôn bán được chính là nhờ

có thần tiên túy, vừa mở cửa chưa được mười ngày đã đổi rượu khác, e là
không được hay cho lắm.”

Vân Phỉ vẩu môi nói: “Chuyện nhỏ nhặt này chưa chắc hắn đã chịu

giúp ta, ta cũng không muốn đi tìm hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.