THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 174

“Sao đại tướng quân lại không giúp tiểu thư được chứ. Chỉ cần tiểu

thư cười với ngài ấy một cái thì chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý ngay.”

Trước mặt Tống Kinh Vũ nên Vân Phỉ vô cùng xấu hổ, bực mình liếc

Phục Linh một cái: “Em nói bậy bạ gì đó.”

Phục Linh nghiêm túc nói: “Thật mà tiểu thư, mỗi khi cô cười, ánh

mắt ngài ấy nhìn cô trông khác lắm.”

Vân Phỉ càng thẹn thùng hơn, vờ như không nghe thấy mà cất bước đi

về phía trước. Đến hiệu thuốc Hạnh Lâm, trong ấy đang có một đoàn người
bước ra, dẫn đầu là một chàng trai trẻ, chính là công tử quý phái đã vào
quán rượu của nàng hôm trước.

Hắn vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng, không thèm nhìn ai, cằm

hơi hất lên, mặc áo gấm màu vàng nhạt, cả người trông nhẹ nhàng khoan
khoái, bên hông còn mang theo một miếng ngọc phỉ thúy xanh biếc lấp
lánh.

Miếng ngọc phỉ thúy kia gần như to bằng lòng bàn tay của Vân Tông.

Mắt Vân Phỉ sáng lên, nhanh chóng tính nhẩm xem nó có giá trị bao nhiêu.
Một miếng đồ trang sức của hắn thôi mà còn hơn ngọc ngà châu báu, vàng
bạc đầy đầu của người ta.

Hắn bước đi rất nhanh, sau lưng ngoài Lâu Tứ An đang kè kè bước

theo còn có tám tùy tùng tráng kiện chia nhanh bảo vệ hai bên, xem ra là hộ
vệ của hắn. Cho dù Úy Đông Đình là người có thân phận hiển hách nhưng
khi ra ngoài cũng không mang theo nhiều hộ vệ đi nghênh ngang như thế.
Rốt cuộc hắn là ai? Nghĩ đến vẻ mặt kỳ quái của hắn khi nghe nhắc đến
thần tiên túy trong quán rượu ngày hôm qua, Vân Phỉ không hiểu nên càng
cảm thấy tò mò về thân thế của hắn.

Vì thế, đợi hắn rời khỏi đó, Vân Phỉ liền bước vào hiệu thuốc Hạnh

Lâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.