THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 186

Có lẽ là ông trời đi ngủ trưa rồi, không nghe thấy lời khấn nguyện của

nàng nên quả cầu kia không hề thương tiếc cho trái tim sắp vỡ thành từng
mảnh của nàng mà vô tư bay thẳng qua cái vòng sắt, sau đó là vài tiếng
leng keng lạch cạch vang lên.

Đây không chỉ là tiếng dây xích sắt cọ xát vào vòng sắt mà còn là

tiếng một con dao cắt ngang qua tim Vân Phỉ. Nàng ôm ngực, đau đến xuýt
xoa, thỏi bạc kia cứ thế mà trở về với chủ cũ.

Tiếu Hùng Phi hưng phấn vỗ tay hoan hô: “Tướng quân quá khỏe, quá

chuẩn.”

Tống Kinh Vũ cũng thầm bội phục lực cánh tay của Úy Đông Đình,

hắn quay đầu sang nói với Vân Phỉ: “Tiểu Tô, tiền rượu của tướng quân.”

Vân Phỉ khóc không ra nước mắt. Nàng xoay người vào trong lấy thỏi

bạc kia ra, không tình nguyện, không nỡ rời, bịn rịn quyến luyến đưa qua,
vì đau lòng nên giọng cũng trở nên khang khác: “Tướng quân, tiền của
ngài.”

“Cái này, ừm... lấy lại thì ngại quá.” Úy Đông Đình không đếm xỉa

đến vẻ mặt đau lòng sắp chết của nàng mà chỉ quay đầu sang nhìn Tống
Kinh Vũ, mỉm cười với vẻ ngại ngùng.

Vân Phỉ lập tức rụt tay ra sau. Đại tướng quân, ngài cũng đã đưa rồi,

còn mặt mũi nào mà lấy lại nữa. Với kẻ giàu có như ngài, vung tiền như rác
mới thể hiện được sự anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.

Tống Kinh Vũ là một người thật thà, hơn nữa trong lòng y rất bội phục

võ công của Úy Đông Đình nên vội vàng nói: ”Nếu tướng quân đã ném qua
vòng sắt thì sao tôi có thể thu tiền của tướng quân được.”

Úy Đông Đình cười cười: “Nếu đã thế thì ta đành đa tạ Tống giáo úy

vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.