THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 187

Tiếu Hùng Phi chắc trăm phần trăm rằng đại tướng quân tuyệt đối

không lấy lại ngân lượng. Nhưng hắn không thể nào ngờ được Úy Đông
Đình lại lấy lại thỏi bạc từ tay của tiểu nhị kia.

Tiếu Hùng Phi ngạc nhiên đến nỗi đầu óc mù mịt, đại tướng quân trở

nên keo kiệt như thế từ khi nào vậy? Hắn liếc sang tiểu nhị kia, tiểu nhị ấy
đang nhìn đại tướng quân với ánh mắt mong mỏi thiết tha, rõ ràng vẻ mặt
như đang đứt từng khúc ruột.

Mà ánh mắt đại tướng quân nhìn tiểu nhị lại càng kỳ lạ hơn, có chút

trìu mến làm Tiếu Hùng Phi không khỏi thấy buồn nôn. Hắn nhắm mắt lại,
ta nhìn lầm rồi, nhất định là ta đã nhìn lầm rồi. Đại tướng quân giữ mình
trong sạch, không gần nữ sắc, độc thân chưa hôn ước chắc chắn sẽ không là
vì nguyên nhân này, tuyệt đối không phải. Diện mạo của tên tiểu nhị kia có
chỗ nào dễ nhìn đâu chứ, trừ đôi mắt sáng, lanh lợi hoạt bát ra thì những
điểm khác đều tầm thường.

Úy Đông Đình không hề khách khí lấy lại ngân lượng, ung dung ra về.

Dáng người anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong dần biến mất trên bờ đê.

Vân Phỉ xót của đến nỗi muốn hộc máu. Cảm giác để mất ngân lượng

đúng là còn đau hơn bị dao cắt, thậm chí là còn đau gấp bội. Nàng giậm
chân xuống đất, lòng thầm oán: Quốc cữu gia, ngài có nhiều tiền thế, sao
còn phải đến ăn không uống không, chiếm lợi của người ta.

Tống Kinh Vũ an ủi nàng: “Tiểu thư, hai tô mì và mấy ly rượu vốn

không đáng giá một thỏi bạc.”

Vân Phỉ bĩu môi, cứ buồn bực không vui. Chạy tới chạy lui, mừng hụt

một phen. Úy Đông Đình quả nhiên là keo kiệt bủn xỉn, lần trước để ở chỗ
nàng ba ngàn lượng còn trắng trợn thu lãi. Lần này càng quá đáng, chút lợi
nhỏ nhặt này mà cũng muốn chiếm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.