THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 192

“Tôi?” Vân Phỉ chỉ vào mũi mình, nụ cười cứng đờ, mắt trợn tròn xoe.

Úy Đông Đình gật đầu, đặt thỏi bạc vào tay nàng: “Đi đi.”

Vân Phỉ nắm chặt thỏi bạc, mặt cười tươi, lòng thì bối rối. Giỡn gì vậy

chứ, xuống bếp ư? Ngay cả việc may vá thêu thùa cơ bản nhất của tiểu thư
khuê các bổn tiểu thư còn chưa tinh thông, loại hình nghệ thuật thể hiện
tính mẹ hiền vợ đảm như vào bếp, đúng là lĩnh vực trước nay chưa từng
tiếp xúc.

Nàng nuốt nước miếng, mắt đảo vài vòng, cười hề hề: “Ăn không

ngon thì đại tướng quân không được đòi tiền lại đâu đấy.”

Úy Đông Đình nghiêm túc gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không đòi

tiền lại.”

Vân Phỉ nghiến răng, không dứt bỏ được tình yêu đối với ngân lượng

nên quyết tâm xoay người vào bếp.

Phục Linh vừa nghe thấy nàng định đích thân nấu mì hành thì ngạc

nhiên đến độ hai mắt như có đầy hành băm.

Vân Phỉ xắn tay áo lên: “Em hướng dẫn, ta làm.”

Phục Linh vội nói: “Tiểu thư, hay để em làm cho, bưng ra đó ngài ấy

cũng đâu biết phải cô làm hay không?”

Vân Phỉ hăng hái nói: “Ra làm ăn thì chữ tín là quan trọng nhất, nếu ta

đã nhận lời hắn thì phải tự tay làm, dù sao có khó ăn hắn cũng không đòi
tiền lại.” Nói xong, nàng múc một muỗng muối thật to cho vào nồi.

Môi Phục Linh giần giật: tiểu thư, rốt cuộc thì Úy tướng quân đắc tội

cô chỗ nào mà cô định cho người ta chết mặn thế.

Không lâu sau, Vân Phỉ bưng một tô mì ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.