THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 190

người chen chúc, nhưng toàn là cấm vệ quân! Bừng tỉnh sau cơn ác mộng,
lòng nàng chắc chắn một điều, nếu ngày mai bọn cấm vệ quân có đến nữa
thì nhất định nàng sẽ tức đến nỗi hộc máu tại chỗ mất.

Mở quán rượu kiếm tiền vốn là một chuyện vui vẻ nhưng giờ lại bị Úy

Đông Đình làm cho trở nên tâm thần không yên, thật là đáng ghét mà.

Hôm sau, cả buổi sáng, Vân Phỉ phải trải qua trong niềm thấp thỏm

không yên. Thấy sắp đến giờ đóng cửa, cuối cùng nàng cũng thở phào một
hơi, trái tim phập phồng sáng giờ rốt cuộc cũng được bình yên.

Không biết có phải nhờ hôm qua có cấm vệ quân đến hay không mà

hôm nay khách đến quán rượu tăng rất nhiều, cũng có không ít người nóng
lòng muốn thử ném cầu, đáng tiếc không ai ném trúng. Người ném cao
được tầm một thước đã rất hiếm hoi.

Lúc trước khi Vân Phỉ thiết kế quả cầu đã suy tính đến vấn đề này.

Nếu dễ dàng để cho người ta ném trúng, chẳng phải nàng sẽ lỗ chết sao.

Hôm nay bình yên tránh được một kiếp, Vân Phỉ hớn ha hớn hở cầm

tấm biển đóng cửa ra chuẩn bị treo lên. Kết quả là, vừa mỉm cười xoay
người lại thì nụ cười ấy bỗng trở nên cứng đờ.

Úy Đông Đình đứng đằng sau nàng, mặc một bộ thường phục màu

đen, cao lớn tuấn lãng, khí khái bất phàm, ánh dương ấm áp chiều vào làm
nụ cười của y thêm rạng rỡ, đẹp đến mê người.

Đáng tiếc, trong mắt Vân Phỉ, không sắc đẹp nào có thể đáng yêu bằng

ngân lượng.

Vừa thấy y, nàng liền nghĩ đến tiền rượu của mấy vị cấm vệ quân ngày

hôm qua, nhất thời máu nóng bốc lên, tim như bị dao cắt, ngàn tên bắn qua
tim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.