THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 193

Úy Đông Đình đang nói chuyện với Tống Kinh Vũ bỗng nhiên im bặt.

Tô mì này đặc sệt, nát bét như hồ, gần như không có nước, vừa nhìn là đủ
làm cho người ta hết muốn ăn. Nấu kiểu này mà còn dám mang ra bán,
ngay cả Tống Kinh Vũ cũng thấy xấu hổ. Nhưng từ một khía cạnh khác mà
nhìn thì tô mì này quả thật do chính tay Vân Phỉ nấu.

Vân Phỉ cười gượng gạo: ”Tay nghề không được tốt lắm, xin tướng

quân thông cảm cho.” Đặt tô mì xuống, nàng biết thân biết phận rút lui
ngay.

Úy Đông Đình thở dài một hơi, lấy hết can đảm gắp một đũa, sau đó

ăn một miếng rồi đặt đũa xuống.

Vân Phỉ ngồi sau quầy hàng, lấy tay che mặt, giả vờ như đang nhìn sổ

sách. Một lát sau, nàng chột dạ ngước đầu lên, liếc một cái về phía Úy
Đông Đình, không ngờ y cũng đang nhìn nàng.

Nàng cố nở nụ cười gượng, vội vã cúi đầu xuống. Qua tiếp một lát, lại

lơ đãng bắt gặp ánh mắt của y. Điều này thật khác thường, hình như hôm
nay y nhìn nàng hơi nhiều à, mà cũng hơi lâu nữa.

Vân Phỉ vẫn cứ mỉm cười, nhưng lòng thì đang hồi hộp, cứ cảm thấy

ánh mắt y giống như một con dao mỏng dính, từ từ nạy lớp mặt nạ của
nàng lên.

Nàng vô thức sờ lên mặt, không có gì khác thường, mặt nạ vẫn đang

còn trên mặt. Nhưng ánh mắt sắc bén của Úy Đông Đình đúng là làm người
ta căng thẳng, thế nên nàng không yên tâm, vội xoay người vào bếp, đổ một
thau nước để soi thì thấy mặt nạ vẫn không có vấn đề gì.

Lúc nàng đi ra, Úy Đông Đình đã đứng dậy, Tống Kinh Vũ tiễn y ra

cửa, nói với vẻ áy náy: “Tướng quân đi thong thả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.