THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 200

Tống Kinh Vũ khoanh tay đứng trước cửa, lẳng lặng nhìn nàng. Xem

ra, cho dù bị Úy Đông Đình nhận ra thì cũng không ngăn được bước chân
xông xáo kiếm tiền của nàng.

Sau khi bãi triều, Úy Đông Đình đến bộ binh nghị sự. Bàn việc xong,

khi y đến quán rượu thì đã là giờ ngọ, đúng lúc quán sắp đóng cửa. Y bước
tới, nhìn thấy Vân Phỉ mặc bộ đồ bằng vải bố màu xanh, đang cầm tấm
biển đóng cửa định treo lên.

Nàng cột tóc cao, cổ quấn một cái khăn vuông nhỏ. Nhìn từ bóng

lưng, quả thật rất giống với một thiếu niên thông minh lanh lợi. Lần đầu
tiên y đến đây, vốn cũng không chắc là nàng, nhưng lấy một thỏi bạc ra thử
là biết ngay.

Cái kiểu thấy tiền là hai mắt sáng trưng, nụ cười tỏa nắng ấy không

nàng thì còn ai, y tuyệt đối không nhận lầm người. Không có ai yêu tiền
hơn nàng, cũng không có ai thấy tiền cười đẹp hơn nàng.

Y lặng lẽ bước tới trước, âm thầm đứng đằng sau nàng. Cô nàng ranh

ma tinh quái này giống như một làn gió lùa qua khe cửa, ấm áp, mơn man,
không sao nắm bắt được, chỉ cần hơi dùng chút sức là sẽ mất tăm.

Y tằng hắng một cái.

Nàng quay đầu lại, giật bắn cả mình, cứ đăm đăm nhìn y, khuôn mặt

mang mặt nạ ngơ ngác trông rất buồn cười.

Úy Đông Đình cố nén cười, nghĩ thầm: nên trực tiếp gọi nàng là Vân

Phỉ, vạch rõ thân phận của nàng hay là tiếp tục giả vờ hồ đồ, gọi nàng là
Tiểu Tô để trêu nàng đây?

Nàng lập tức chìa tay ra, không nói một lời, rõ ràng là có ý một tay

giao tiền một tay giao hàng, đúng như phong cách của Vân Phỉ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.