THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 199

Vân Phỉ thoáng trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Được, ngày mai

ngài hãy đến mua.” Nàng chả tin là y muốn mua mặt nạ đâu, chẳng qua là
muốn xem rốt cuộc nàng là ai thôi.

“Bây giờ bán không được sao?”

“Bây giờ thì không được.” Vân Phỉ vuốt mặt mình, làm bộ làm tịch

nói: “Hôm nay thoa hơi nhiều keo nên nếu cố gỡ xuống thì sẽ tổn thương
tới làn da. Nếu Úy tướng quân thật lòng muốn mua thì chắc sẽ không ngại
đợi thêm một ngày nữa.”

“Vậy được, một lời đã định.” Úy Đông Đình cười và ra về.

Những cành liễu trên bờ đê bị gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay như

một bức rèm xuân. Chiếc vòng sắt treo trên cành liễu, bên trong rỗng, đang
đợi người đến dùng cầu lấp đầy. Con đê dài được ánh dương chiếu ấm áp,
hàng liễu xanh như khói tỏa làm say đắm lòng người. Đúng là một khung
cảnh đẹp, thâu trọn mùa xuân về đây.

Vân Phỉ nhìn theo bóng dáng của Úy Đông Đình, một lúc sau mới thở

phào nhẹ nhõm, lúc ấy nàng mới phát giác thì ra nãy giờ mình vẫn luôn
căng thẳng.

Tống Kinh Vũ từ từ bước tới, ngập ngừng một chút rồi nói: “Úy tướng

quân nói toàn những câu ý ở ngoài lời, xem ra mua mặt nạ là giả, muốn
vạch trần tiểu thư mới là thật. Có thể là ngài ấy đã nghi ngờ tiểu thư.”

Vân Phỉ khịt mũi hừ một tiếng: “Ta sợ hắn sao chứ? Dù nhận ra ta thì

đã làm sao? Ta cũng không làm chuyện gì xấu xa, kiếm tiền bằng bản lĩnh
của mình là quang minh chính đại mà.”

Nàng xoay người chạy vào quán rượu, gom hết tiền hôm nay bỏ vào

trong túi tiền, đặc biệt khi cầm lấy thỏi bạc kia thì lập tức cười tươi hơn
hoa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.