THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 207

A Tông tò mò vuốt bộ lông trắng, dài gần chấm đất của con bò, vừa

thấy lạ vừa hưng phấn.

“Nào tiểu công tử, để tôi bế cậu lên.” Người đàn ông kia đang định bế

A Tông lên thì Tống Kinh Vũ đã giành trước một bước: “Để ta.”

Hắn bế A Tông đặt lên tấm thảm đỏ trên lưng con bò, rồi đứng canh

bên cạnh A Tông.

A Tông hăm hở ngồi cho vững vàng, nắm dây cương cười hì hì:

“Đáng tiếc là không thể chạy được.”

“Tiểu công tử muốn nó chạy thì đơn giản thôi mà.” Người đàn ông kia

mỉm cười, nói. Rồi đột nhiên hắn ta vung tay lên, thình lình có một con dao
đâm thật sâu vào vú con bò, trên bộ lông trắng như tuyết lập tức chảy đầy
máu. Con bò bị đau, rống lên một tiếng rồi xông tới trước như bị điên.

A Tông ngồi trên lưng bò, không kịp đề phòng nên người lập tức ngã

ra sau. Lưng con bò không có cái yên, A Tông sợ tới mức hét toáng lên,
người nghiêng ngả, rồi rơi từ trên lưng bò xuống. Một con ngựa không biết
chạy từ đâu tới, người cưỡi ngựa cứ thúc ngựa chạy về phía A Tông, nếu A
Tông rơi xuống đất thì sẽ bị móng ngựa giẫm lên.

Chuyện xảy ra quá bất ngờ, mọi người đều không kịp trở tay. Vân Phỉ

thấy trước mắt tối sầm, vừa quýnh quáng vừa sợ hãi đến độ muốn ngất xỉu.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Tống Kinh Vũ bay người lên, nhào qua
nắm lấy cánh tay A Tông, sau đó dùng hết sức hất nó lên. A Tông vừa
chạm đất đã bị nhấc lên, nhờ thế mới thoát khỏi vận mệnh nằm mẹp xuống
đất. Tống Kinh Vũ mang A Tông nhảy vọt sang một bên, tránh được con
ngựa đang chạy như bay tới kia.

Con ngựa gần như là xẹt ngang qua cạnh hai người. Người đàn ông

dắt bò thừa dịp này bay người nhảy lên lưng ngựa. Tám cấm vệ quân đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.