THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 205

mừng thầm trong bụng, khi về phòng viết thư cho mẹ còn khen A Tông thật
nhiều.

Hiếm khi A Tông được nghỉ, Vân Phỉ muốn dẫn nó đi chơi thật vui

nên quyết định đóng cửa quán rượu một ngày. Mới sáng sớm, nàng đã dẫn
A Tông, Tống Kinh Vũ, Tề Thị, Phục Linh rời khỏi chỗ ở, đi về phía
đường Môn Thị phồn hoa sầm uất nhất của thành Lạc Dương. Tám cấm vệ
quân thì đi theo sau không xa. Tuy có Tống Kinh Vũ, nhưng Vân Phỉ cảm
thấy có thêm những người này bảo vệ thì cũng tốt.

Đoàn người đến đường Môn Thị, phố xá tấp nập, người đông như mắc

cửi, ngựa xe như nước, các cửa hàng trên phố bán đủ thứ, cần gì có nấy.
Bên trong quảng trường phía Tây Bắc có không ít những nghệ nhân tạp kỹ
và mọi người vây xem tầng tầng lớp lớp.

A Tông rất thích thú, cứ ngắm chỗ này ngắm chỗ kia, cũng mua rất

nhiều đồ chơi mới lạ. Mấy người Vân Phỉ cứ đi men theo con đường tiến về
phía trước. Phía trước là dòng Lạc Hà, trên khoảng đất trống cạnh bờ sông,
có một người đàn ông trung niên đang xiếc khỉ, xung quanh có không ít
người vây xem.

Trước nay Vân Phỉ không hề có hứng thú với trò xiếc ỷ mạnh hiếp yếu

tàn nhẫn này, A Tông vốn lương thiện, cũng không nỡ nhìn mấy chú khỉ
con bị chủ nhân đánh, cho nên nhìn một chút là họ đi tiếp.

Lúc này, dưới gốc liễu cách đó không xa, một con trâu có tướng mạo

kỳ lạ đập vào mắt mọi người.

Trên đầu con trâu này mọc hai cái sừng vừa dài vừa cuộn cong, thân

hình chắc nịch, cao lớn hùng dũng, nhưng khắp người lại được phủ một bộ
lông dày trắng bóc, dài gần chấm đất, giống như là được phủ một lớp tuyết,
và trên lớp tuyết ấy lại được đặt một tấm thảm đỏ xinh xắn, quả thật là rất
đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.