THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 210

Khó khăn lắm A Tông mới được nghỉ mấy ngày nhưng gặp phải

chuyện này nên những ngày sau đó cũng đành phải ngoan ngoãn ở trong
nhà không được ra ngoài. Ăn cơm tối xong, A Tông chán chường nằm sấp
trên bàn đọc sách. Dưới ánh đèn, Vân Phỉ nhìn gương mặt thanh tú như
chạm như khắc của đệ đệ, nỗi sợ hãi trong lòng vẫn không cách nào xua tan
được. Nếu không nhờ Tống Kinh Vũ nhanh nhẹn cứu nó ngay trong lúc
ngàn cân treo sợi tóc thì nàng biết ăn nói thế nào với mẹ đây.

Nàng âm thầm thở dài một hơi, đứng dậy ra ngoài nhà trước. Để tránh

lời ra tiếng vào, nàng và A Tông, Phục Linh, Tề Thị ở nhà sau, Tống Kinh
Vũ ở phòng phía tây của nhà trước, còn Kì Hoa Dị Thảo ở phòng phía
đông.

Đã vào đầu hạ nên trời nóng bức, cánh cửa sổ màu đỏ chạm khắc hoa

văn được mở tung, từ bên ngoài có thể nhìn thấy Tống Kinh Vũ đang ngồi
trước cửa sổ, tay cầm một quyển sách, ánh đèn chập chờn chiếu sáng
gương mặt anh tuấn mà nghiêm nghị của hắn, không hiểu sao lại làm cho
người ta thấy yên tâm đến lạ.

Nàng bước tới, đứng ngoài cửa sổ.

Tống Kinh Vũ nghe tiếng bước chân, lúc đầu tưởng là Kì Hoa hay Dị

Thảo nên không quân tâm lắm, đến khi được cửa sổ đổ bóng tối sầm lại,
hắn mới ngước mắt lên.

Thấy Vân Phỉ, hắn ngẩn ra một cái, rồi lập tức bỏ quyển sách trên tay

xuống, đứng dậy.

“Tống đại ca, hôm nay may mà có huynh, ta thay A Tông đến cảm tạ

ơn cứu mạng của huynh.” Cách cửa sổ, Vân Phỉ trịnh trọng hành lễ với hắn.

Tống Kinh Vũ hơi lúng túng, vội vàng nói: “Tại hạ không dám nhận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.