THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 211

Vân Phỉ ngẩng đầu lên, mỉm cười thật tươi với hắn: “Tống đại ca,

huynh là sư phụ của A Tông, có gì mà không dám nhận.”

Ngoài cửa sổ không được sáng lắm, nhưng nụ cười của nàng như làm

bừng sáng cả màn đêm dưới mái hiên. Làn váy màu khói xám thanh nhã
nhẹ hàng tung bay trong gió, giống như là một làn khói.

Nhất thời, Tống Kinh Vũ ngẩn ngơ. Ngoài sân cực kỳ yên tĩnh, loáng

thoáng còn nghe thấy tiếng chim hót xuyên cả màn đêm.

“Ta nghe A Tông gặp nguy hiểm nên đến xem thế nào.” Bỗng nhiên,

sau lưng nàng có người nói chuyện.

Vân Phỉ giật mình, quay đầu lại thì thấy Úy Đông Đình đang đứng

ngoài cửa, giống như là vừa đến, lại giống như đã đứng đó được một lúc.
Đêm tối mơ màng, không nhìn rõ được vẻ mặt của y, nhưng mơ hồ cảm
nhận được một khí thế lạnh lùng trong trẻo toát ra từ người y, giống như là
quầng sáng nhạt của ánh trăng vừa mới lên.

Vân Phỉ không hề ngạc nhiên với sự thăm viếng bất ngờ của y. A

Tông làm con tin, gặp nguy hiểm ngay tại kinh thành, bất luận thế nào Úy
gia đều phải cho họ câu trả lời. Nàng bước nhanh ra hành lang, hỏi thẳng
vào vấn đề: “Úy tướng quân có tra ra lai lịch của hai người đó chưa?”

Tống Kinh Vũ từ trong nhà bước ra, dứng trước thềm chắp tay hành

lễ.

Úy Đông Đình gật đầu với hắn, ánh mắt lại dừng trên gương mặt nôn

nóng của Vân Phỉ: “A Phỉ, chúng ta vào trong rồi nói.”

Một câu nói ngắn gọn nhưng lại hàm chứa vẻ thân thiết không gì sánh

được. Y không gọi nàng là Vân tiểu thư mà gọi thẳng tên thân mật của
nàng, nhất là trước mặt Tống Kinh Vũ khiến Vân Phỉ vừa thẹn thùng vừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.