THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 213

“Vậy quán rượu của ta thì làm thế nào đây, còn chưa thu hồi được vốn

kìa.” Dưới tình thế cấp bách, nàng không e dè gì mà nhìn y, ánh đèn rọi vào
trong đôi mắt đen của nàng, làm nó giống như là hai quả nho khiến người
ta mê đắm.

Quá hiểu cá tính thấy tiền là sáng mắt của nàng cho nên y hoàn toàn

không bất ngờ trong phản ứng này, chỉu nhíu mày hỏi: ”Bạc quan trọng hay
là tính mệnh của nàng quan trọng hơn?”

“Đương nhiên cả hai đều quan trọng.” Vừa nghĩ đến số tiền vốn bỏ

vào nay than thành bọt nước thì lòng nàng đau như dao cắt: “Không được
không được, ta phải thu hồi lại tiền vốn mới được.”

Úy Đông Đình sa sầm mặt, nói: “Ta nói không được là không được.”

Con người của y cũng thật lạ, khi cười thì như gió xuân ùa tới, khi nghiêm
túc thì lại lạnh như tuyết trên núi băng, trong vẻ hiên ngang mang theo sự
uy nghi không sao tả xiết.

Vân Phỉ tức giận: “Sao ngài phải quản đến ta chứ?”

Úy Đông Đình từ trên cao nhìn xuống, cô gái trước mặt hung dữ như

một con mèo giương vuốt, vẻ xinh tươi động lòng người ấy như một làn gió
xuân không nơi vào không len vào được, thổi qua mỗi tế bào trên cơ thể y,
gây nên một cảm giác mơn man.

Y hết cách, thở dài một hơi: “Nàng tiếc tiền của mình đến thế sao, vậy

để ta mua lại quán rượu là được chứ gì?”

Vân Phỉ kinh ngạc hỏi: “Ngài mua lại?”

Y gật đầu: “Bao nhiêu tiền, nàng ra giá đi?”

Nghe tới câu này, Vân Phỉ càng ngạc nhiên, sao y lại muốn mua lại

quán rượu của nàng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.