THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 212

tức giận, mặt lập tức ửng hồng như ráng chiều, muốn nổi cáu nhưng không
biết nên nổi cáu thế nào.

Y tự mình đi vào trong nhà, nàng đành phải theo sau.

Đèn treo ngoài thềm chiếu sáng bờ vai rộng vững chãi của y, bàn tay

chắp sau lưng thon dài sạch sẽ nhưng lại gây cho người ta một cảm giác
ngửa tay che trời, lật tay che đất.

Y đột nhiên dừng bước, xoay người lại khiến Vân Phỉ nhất thời không

kịp dừng chân, suýt nữa là nhào vào y. Vì kinh ngạc, nàng ngước mắt lên,
hàng mi dài giống như là cánh quạt, trong không khí thoảng qua một làn
gió thơm mát khiến người ta say đắm.

Y nhìn đôi mắt linh hoạt quyến rũ của nàng, nghiêm nghị nói: “A Phỉ,

bắt đầu từ ngày mai nàng không được đến quán rượu nữa.”

Vân Phỉ ngạc nhiên: “Tại sao?” Hỏi xong, nàng phát hiện môi y cong

nhẹ lên như mỉm cười, lúc ấy nàng mới hiểu ra mình đã bất tri bất giác thừa
nhận mình là tiểu nhị Tiểu Tô. Nàng buồn bực cắn môi, không nhịn được
mà oán thầm trong bụng, đúng là kẻ gian xảo kiến người ta không kịp đề
phòng.

Úy Đông Đình không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Trong nhất thời còn

chưa bắt được người mưu hại A Tông, nhưng đã có manh mối cho thấy đó
là thuộc hạ của Tần Vương. Bây giờ cha nàng đang đánh nhau với Tần
Vương, cho nên nàng nên ngoan ngoãn ở trong nhà thì tốt hơn.”

Vân Phỉ chau đôi mày: “Ngài lo lắng người của Tần Vương sẽ gây bất

lợi cho ta sao?”

“Địch trong tối ta ngoài sáng, khó mà đề phòng, cẩn thận vẫn hơn.

Trong thời gian này nàng nên ngoan ngoãn ở nhà, không được chạy lung
tung.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.