THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 226

Vân Phỉ ăn không biết ngon nên chỉ nếm mấy miếng rồi thôi, cũng

không thấy ngự yến trong cung có chỗ nào ngon cả. Cũng phải, tâm trạng
vui vẻ thì ăn mới ngon được chứ.

Bữa tiệc hết sức trầm tĩnh, tiểu hoàng đế vẫn ít khi nói chuyện, dường

như là rất mệt mỏi, vừa ăn vừa ngáp ngắn ngáp dài.

Úy Lâm Lang nhìn Triệu Mân, thoáng chau mày lại, ánh mắt lạnh lùng

có vẻ không vui.

Vân Phỉ cảm thấy ánh mắt nàng ta nhìn tiểu hoàng đế khác hẳn với

ánh mắt yêu thương trìu mến tự tận đáy lòng mà mẹ nàng dành cho A
Tông. Có thể do Triệu Mân là hoàng đế cho nên nàng ta phải hết sức
nghiêm khắc với con mình.

Cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc, Vân Phỉ và Vân Tông tạ ơn cáo lui.

Ra khỏi Bồng Lai Cung, trên mặt hồ vang lên tiếng sáo du dương. Ao

hoa quỳnh trong đêm như một ao ngọc, gió đêm thổi qua mặt nước, mang
theo hơi ẩm nhè nhẹ.

Mấy cung nữ xách lồng đèn, một trước một sau đi bên cạnh Vân Phỉ.

Ánh sáng chập chờn chiếu xuống những hàng gạch dưới đất. Trên ấy không
biết khắc những hoa văn gì mà có vẻ mờ mờ ảo ảo, như hoa trong gương,
trăng trong nước.

Vân Phỉ nắm tay A Tông bước trên cây cầu đá, vừa đến đầu cầu thì

bỗng giật mình vì phía trước có một người đang đứng.

Ánh trăng lãng đãng chiếu soi dáng người cao cao của y, vì lờ mờ nên

không thấy rõ được dung mạo, chỉ cảm thấy dường như cả người y toát ra
một khí chất thanh lãnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.