THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 227

Vân Tông lập tức dừng bước, hành lễ: “Đại tướng quân.” Bởi vì mỗi

ngày khi vào cung, nó đều gặp Úy Đông Đình vừa bãi triều xuất cung. Ở
cửa cung gặp nhau nhiều lần nên Vân Tông đã quá quen thuộc với dáng
người của y.

Vân Phỉ ngẩn ra. Đèn sau lưng chiếu tới, quả nhiên là y.

“A Tông, ta có chuyện muốn nói với tỷ tỷ của đệ, đệ xuống cầu đợi

trước đi.” Trong bóng đêm, không nhìn rõ vẻ mặt của y, nhưng giọng nói
thì vẫn ung dung bình thản như thường ngày, không mang theo chút cảm
xúc. Vân Phỉ phát hiện ra chỉ cần y ở trong cung thì trên người liền toát ra
vẻ uy nghiêm lạnh nhạt, lạnh như băng khiến người ta không dám gần.

Vân Tông trước giờ vẫn sợ y nên lập tức nghe lời, thả tay Vân Phỉ ra,

theo mấy cung nữ kia lần theo những bậc thang xuống cầu.

Ánh đèn thoáng chốc đã biến mất, trên cầu chỉ còn lại ánh trăng mờ

nhạt, gần như là tối om om.

Thân hình cao lớn vững chãi của Úy Đông Đình chắn trước mặt nàng,

như là một đám mây đen.

Tự nhiên Vân Phỉ lại thấy hồi hộp, không biết y đột nhiên ngăn nàng

lại là để nói chuyện gì? Xa xa, cung điện tỏa bóng xuống mặt nước, sáng
lấp lánh và lay động theo sóng nước dập dờn, giống như trái tim thấp thỏm
của nàng lúc này.

Địch không động thì ta không động, nàng im lặng không lên tiếng,

lặng lẽ chờ y nói trước. Dường như y cũng không vội lên tiếng, cứ khoanh
tay đứng đó, cúi đầu nhìn dáng người nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Gió đêm thổi qua mang theo hương thơm trên người nàng, thời gian

trôi chậm đến nỗi dường như đọng lại trên cây cầu dưới trăng này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.