THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 230

tai nàng, vào đầu nàng, khiến bộ óc vốn nhão như tương kia càng thêm hỗn
loạn.

Nàng lúng ta lúng túng, thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Ngài

không cần phải lấy lòng ta, cha ta nhất định sẽ tận trung với triều đình.”

Úy Đông Đình có vẻ hơi tức giận, y đến gần thêm một bước, giọng

trầm xuống: “Nàng nghĩ rằng do cha của mình sao?”

Nàng hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì vì cái gì?”

Y lại ép sát thêm một bước: “Nàng nói xem?”

Nàng hung dữ nói: “Ta cũng không nhìn thấy trong lòng ngài đang

nghĩ gì thì làm sao mà biết được.” Khi nàng bối rối thì thường dùng vẻ
hung dữ để che giấu, đối với y cũng vậy.

Y trầm giọng nói: “Vậy thì nàng hãy bước vào lòng ta đi.”

Câu nói này giống như sấm sét giáng xuống, làm tim nàng muốn nhảy

vọt ra ngoài. May mà trời tối om, có đỏ mặt thì y cũng không nhìn thấy.
Mặt nàng nóng lên, không dám tiếp tục kiêu căng nữa nên xách váy chạy
xuống cầu, nếu còn nói nữa thì chắc chắn sẽ không hay ho.

Không có đèn, nàng hoảng loạn nên bước tới hai bậc thang, chân nàng

chệch một cái, rồi người nhào về phía trước. Thấy sắp ngã nhào xuống đất
và lăn vòng vòng như bánh trôi trong nước sôi, nàng sợ tới mức hét lên.
Ngay sau đó, chỉ trong một khoảnh khắc, thắt lưng nàng được ai đó ôm lấy,
người nàng được cố định vào một lồng ngực rộng vững chãi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.