THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 232

tình thế cấp bách, nàng lập tức ôm lấy cổ y, sợ tới mức không dám nhúc
nhích.

Bên tai là tiếng cười đáng ghét kia, đời này nàng chưa từng rơi vào

tình cảnh khốn đốn như vậy nên tức đến muốn ngất xỉu, lại không dám kêu
lên, càng không dám giãy giụa, lỡ như rớt xuống nước, bị đồn ra ngoài thì
càng bị người ta chế nhạo.

Hai tay Úy Đông Đình vòng lại, ôm lấy thắt lưng của nàng, tư thế của

hai người vô cùng thân mật.

Ánh đèn xa xa chiếu lên trên mặt nước, những đốm sáng lấp lánh lóe

lên phát ra ánh sáng mê ly say lòng người. Nhờ ánh trăng lờ mờ, nàng
loáng thoáng thấy được gương mặt y, nụ cười dịu dàng mãn nguyện, giống
như có được một báu vật.

Y cúi đầu, cười hỏi: “Mười lăm tuổi không muốn lập gia đình, vậy

mười sáu thì sao?”

Nàng luống cuống tay chân, không biết nên trả lời y thế nào. Khi đó

đúng là nàng có đồng ý gả cho y, nhưng chẳng qua đó chỉ là kế thích ứng
tạm thời, hoàn toàn không coi là thật.

Tuy nàng chưa từng trải qua chuyện tình cảm nhưng trong tiềm thức

cũng đã có ý bài xích. Những lời ngon tiếng ngọt, chót lưỡi đầu môi kia
giống như một cái khăn che mắt khiến người ta mụ mị đầu óc, tâm hồn điên
đảo nhưng thật ra sự thật phía sau lại rất ghê tởm và đáng ghét, mãi mãi
không thể chân thành như ngân lượng.

Thề non hẹn biển đều là lừa gạt. Người tới tay rồi cũng giống như

quần áo, có mới nới cũ. Mẹ nàng là một thí dụ sờ sờ ra đó.

Úy Đông Đình trước mặt nàng cũng là người giống như Vân Định

Quyền, bụng dạ sâu không lường trước, chỉ làm nàng tránh còn không kịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.