THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 242

làm mọi người kính phục. Đầu thương có cơ quan, có thể phun lửa như hoa
lê nở rộ, gọi là Lê Hoa Thương.”

Lê Hoa Thương, cái tên này thật là hay.

Vân Phỉ uống trà xong, đứng dậy cùng Phục Linh ra về.

Thời tiết vốn đang đẹp, nhưng tới chiều lại đột ngột trở nên u ám, khí

trời oi bức như là một cái lồng hấp lớn, chắc là sắp có một trận mưa to.
Mùa hè đột nhiên đổ mưa cũng là chuyện thường, nhưng Quỳnh Lâm yến
được tổ chức trong thời tiết thế này thì đúng là không hay.

Bởi vì tối nay Vân Tông không ăn cơm ở nhà nên Tề Thị đi nấu cơm

sớm. Ăn cơm xong, Vân Phỉ và Phục Linh ngồi trên hành lang hóng mát,
Tống Kinh Vũ thì đến trước cửa cung chờ Vân Tông.

Trong vườn oi ả nóng bức, không có lấy một làn gió, ngay cả Vân Phỉ

– người chỉ biết lạnh chứ không biết nóng nay cũng cảm thấy lưng dính mồ
hôi. Rồi đột nhiên trong nháy mắt, một trận gió thật to nổi lên, cây ngô
đồng trong vườn cũng bị gió đưa xào xạc. Không lâu sau, sấm vang chớp
giật, trận mưa to được ủ suốt cả buổi chiều cũng trút xuống như thác.

Khu vườn lập tức lênh láng nước, gió dữ mang theo nước mưa càn

quét khắp nơi. Phục Linh và Tề Thị vội vàng đóng hết các cửa sổ lại.

Tề Thị nhìn cơn mưa to như thác đổ ngoài cửa sổ, không nén được lo

lắng: “Không biết bây giờ trong cung có hỗn loạn không nữa.”

Phục Linh nói: “Ông trời không thương người.”

Vân Phỉ cười khanh khách: “Ai da, hoa trên đầu mũ của trạng nguyên

chắc ướt hết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.