THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 243

Tưởng tượng đến cảnh mấy người đàn ông đội trên đầu đóa hoa đỏ rực

bị ướt sũng, ba người đều không nhịn được cười. Ngay lúc này, đột nhiên
bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.

Kì Hoa và Dị Thảo xách đèn lồng, men theo hiên nhà bước vội tới,

theo sát phía sau là Tống Kinh Vũ, trong lòng hắn ôm một đứa trẻ.

Mưa to tầm tã, đèn trong sân lờ mờ không rõ, Vân Phỉ chỉ nhìn thấy

Vân Tông mềm oặt nằm trên cánh tay Tống Kinh Vũ, mặt thì vùi vào lòng
hắn. Trong nháy mắt, nàng thấy chân tay mình lạnh cóng, tâm trí rối bời.

Nàng vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, vội vàng chạy qua hỏi: “A Tông bị

sao thế?”

Người Tống Kinh Vũ ướt đầm, không rảnh để trả lời nàng mà quay

sang nói với Phục Linh: “Mau đi trải giường.”

Mặt Vân Tông trắng bệch, cách tay phải băng vải trắng, vết màu đỏ

tươi ghê rợn đập vào mắt Vân Phỉ.

Vân Phỉ lo tới mức chân tay nhũn ra, quýnh quáng hỏi: “Rốt cuộc A

Tông làm sao thế?”

Tống Kinh Vũ nói: “Hôm nay ở Quỳnh Lâm yến có người hành thích

hoàng thượng, Vân Phỉ bị ngộ thương.”

Thích khách hành thích? Vân Phỉ thật sự không dám tin. Sao Quỳnh

Lâm yến lại có thể để cho thích khách trà trộn vào? Khi có một người vào
cung, nhất định sẽ bị lục soát. Ngay cả nàng, lần trước vào cung dự tiệc
cũng có một nữ quan lớn tuổi soát người một lần.

Phục Linh vội vã trải chăn đệm ra, Tống Kinh Vũ nhẹ nhàng đặt A

Tông xuống giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.