THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 297

Mắt Úy Đông Đình lóe sáng, môi lại phủ lên đôi môi như cánh hoa

của nàng.

Vân Phỉ khẽ nhíu mày, lại thế nữa rồi, y đói khát lắm sao chứ. Nàng

vừa thầm oán vừa nghĩ tới mười sáu đĩnh vàng kia, cùng với mười bảy
mười tám, rồi cho đến tám mươi đĩnh sau này. Hai, đau lòng muốn chết đi
được.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Vân Phỉ liền dẫn Phục Linh ra ngoài. Vì

Bạch Mã Tự cách phủ tướng quân hơi xa nên Úy Thiếu Hoa hết sức cẩn
thận, xung quanh xe ngựa có tới hai mươi mấy hộ vệ đi theo, ngoài ra còn
có bốn nha hoàn.

Xe ngựa chạy một cách khoan thai, Úy Thiếu Hoa dẫn hai mươi mấy

hộ vệ canh giữ ngoài xe ngựa của Vân Phỉ, một tấc không rời, trên đường
hết sức cảnh giác.

Vân Phỉ nghĩ thầm, đây chắc chắn là do Úy Đông Đình đã căn dặn bảo

hắn phải bảo vệ nàng thật tốt. Chắc chắn Úy Đông Đình sẽ không ngờ được
nàng lại thiết kế bắt cóc chính mình nhưng y sẽ đề phòng người của Tần
Vương hoặc Ngô Vương gây bất lợi cho nàng. Cho nên nàng sớm đã dặn
Tống Kinh Vũ khi phái người tới bắt cóc nàng thì bảo họ nói vài câu tiếng
phổ thông Trường An, nhằm để lại cho Úy Thiếu Hoa chút manh mối, đổ
chuyện này lên đầu Tần Vương.

Sau khi dâng hương bái phật, Vân Phỉ từ trong chùa đi ra, lên thẳng xe

ngựa, quay về phủ tướng quân.

Úy Thiếu Hoa thấy trên đường đi rất thuận lợi, sắp về tới phủ tướng

quân thì trái tim vẫn cứ thấp thỏm sáng giờ nay cũng được nhẹ nhõm.

Lúc này đã gần trưa, tuy đã vào cuối hè nhưng trời vẫn còn rất nóng

bức. Vân Phỉ vén rèm che xe ngựa lên, nhìn nhắm phong cảnh bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.