THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 310

Lục Nguyên tức tới mức muốn ngất xỉu, có nằm mơ hắn cũng không

ngờ được cô gái này lại cầm dao sắc theo bên người, hơn nữa còn dám
trắng trợn uy hiếp hắn ngay trước mắt tám tên tùy tùng. Quả nhiên làm
người tốt thật không dễ, thân ai nấy lo, hồn ai nấy giữ là đúng đắn nhất mà.

Lâu Tứ An và tám tên thị vệ ở bên ngoài đều không ngờ chỉ trong giây

lát mà trong xe ngựa đã xảy ra chuyện trời đất đảo điên thế này.

Lâu Tứ An thấy màn che đột nhiên bị kéo xuống thì cảm thấy hơi kỳ

quái, đang định hỏi một câu thì nghe Lục Nguyên từ trong xe nói vọng ra:
“Ra khỏi thành đi.”

Giọng của Lục Nguyên không khác gì với bình thường, Lâu Tứ An

không nghi ngờ gì cả, càng không tưởng tượng được đại tiểu thư của
phường rượu Ôn gia, một cô nương xinh đẹp, yếu đuối đáng thương, bị
người ta truy sát kia lúc này đang đặt một con dao sắc trên cổ công tử nhà
mình. Thậm chí hắn còn mừng thầm trong bụng, phải chăng thiếu chủ đã
nhìn trúng Ôn tiểu thư mỹ lệ vô song, động xuân ý nên mới kéo màn che
xuống để hai người tiện trò chuyện trong xe, không muốn cho họ nghe thấy.

Vì đã tính toán trước hôm nay mình sẽ bị Tống Kinh Vũ 'bắt cóc' nên

trước khi ra ngoài, để Úy Đông Đình không nghi ngờ, Vân Phỉ hầu như
không mang theo quần áo, chỉ lấy ngân phiếu và mặt nạ giấu trong người.
Để đề phòng bất trắc, nàng còn mang theo một con dao, không ngờ tới thời
khắc quan trọng nó lại phát huy công dụng.

Từ kinh ngạc và tức giận lúc đầu, Lục Nguyên đã trở nên bình tĩnh lại.

Nếu gặp phải bọn đạo tặc hung tợn độc ác thì có lẽ hắn còn lo sợ. Nhưng cô
gái xinh đẹp và yếu đuối này, cho dù trên tay cầm dao sắc thì vẫn khó làm
cho hắn sợ hãi. Nhưng hắn cũng không dám làm bậy, lỡ đâu chọc giận
nàng, nàng cắt vào cổ hắn một cái, không chết cũng bị thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.