THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 311

Hắn không muốn đổ máu một cách vô nghĩa, cũng rất sợ đau. Thôi

được rồi, chẳng qua nàng chỉ muốn ra ngoài thành, mang nàng theo thì có
sao. Nếu không phải nàng lừa hắn ngay từ đầu thì hắn đã không có ác cảm
với nàng, đuổi nàng xuống xe.

Hắn trấn tĩnh lại, nhìn về phía Vân Phỉ. Hình như nàng đang rất căng

thẳng, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, mang theo một chút khí
phách, bộ dạng cầm dao giống như là một con thú nhỏ xù lông, ước chừng
như lúc nào cũng có thể nhào tới cắn người.

Tiếng vó ngựa ầm ầm lướt qua bên cạnh xe ngựa, Úy Đông Đình dẫn

cấm vệ quân đi xa dần, Vân Phỉ thầm thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn là y
đang đến quán trà Lục Vũ.

Vân Phỉ biết một khi hay tin nàng bị Tần Vương bắt đi, y sẽ nhanh

chóng siết chặt vòng vây ở các trạm kiểm soát, cho nên nàng phải đi chung
với Lục Nguyên thì mới có thể thuận lợi rời khỏi đây, hơn nữa cũng đi
được nhanh hơn.

Nàng nói nhỏ vào tai Lục Nguyên: “Bảo xe ngựa đi nhanh lên.”

Một mùi hương tươi mát từ đôi môi nàng khẽ thoảng qua, giống như

một làn gió nhẹ giữa ngày xuân, mang theo chút hương hoa không biết tên.
Lục Nguyên chưa bao giờ gần gũi với thiếu nữ trẻ tuổi như thế này nên
trong lòng cảm thấy không được tự nhiên lắm.

“Lâu Tứ An, bảo xe đi nhanh một chút.”

Người ngoài xe ngựa không hề cảm thấy có gì khác thường, tám tùy

tùng canh giữ hai bên xe ngựa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ mà có trật tự.

Vân Phỉ thầm thở phào. Nàng nhìn Lục Nguyên, dáng vẻ im lặng nghe

lời, không hề phản kháng này hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ kiêu căng
ngạo mạn, mắt để trên đầu lúc nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.