THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 314

không chỉ mũi và miệng đều chạm vào lòng bàn tay nàng mà thậm chí đầu
hắn còn thoáng cảm giác được bộ ngực mềm mại của nàng.

Một mùi hương thoang thoảng cứ vây lấy hắn, giống như luồng hơi

trong lồng hấp, nhanh chóng xông hắn đỏ cả mặt, người thì đầy mồ hôi,
như muốn ngất đi.

Xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên giọng nói của Lâu Tứ an. Chỉ

nghe có người ân cần nói: “Lục công tử đi thong thả.”

Quả nhiên có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ. Thậm chí còn không

có người vén màn che xe ngựa của Lục Nguyên lên để nhìn một cái mà
thấy giấy thông hành liền dễ dàng cho qua.

Xe ngựa lại xuất phát, rời xa trạm kiểm soát.

Cuối cùng Vân Phỉ cũng thở phào nhẹ nhõm vì trút được gánh nặng.

Chỉ cần rời khỏi kinh thành là nàng được tự do.

Dưới lòng bàn tay nàng, Lục Nguyên ú ớ kháng nghị. Nàng vội vã

buông tay ra, Lục Nguyên liên tục hít thở không khí rồi dùng ánh mắt vừa
xấu hổ vừa giận dữ lườm nàng. Mặt hắn đỏ như là một quả trứng hỉ [1].

[1] Trứng dùng trong dịp đám cưới hoặc các ngày lễ, có màu đỏ rực

Vân Phỉ thầm lấy làm lạ, sao mặt hắn lại đỏ thế này? Thế là nàng thân

thiết hỏi: “Sao sắc mặt của huynh khác thường thế, lúc nãy ta không có bịt
mũi huynh kia mà?”

Lục Nguyên hừ nhỏ một tiếng, không chịu trả lời. Con dao sắc lạnh

vẫn cứ để tại cổ hắn, hương thơm thoang thoảng kia thì cứ không ngừng lan
tỏa ra từ tay áo nàng. Rõ ràng là mùi hương rất nhạt, nhưng không biết sao
hắn lại cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tim đập không yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.