THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 32

“Mẹ, tuy cha đã thay lòng đổi dạ nhưng mẹ còn có con và A Tông mà,

chẳng lẽ mẹ muốn ở trong chùa cả đời hay sao?”

Tô Thanh Mai giàn giụa nước mắt. “Về làm cái gì chứ? Nhìn bọn họ

chàng chàng thiếp thiếp, mẹ thà chết còn hơn.”

Vân Phỉ nghe những lời cam chịu, không có chí khí này thì không

nhịn được mà thốt ra những lời mình đã cố nén trong lòng mấy ngày qua:
“Mẹ mà chết thì không biết Lâm Thanh Hà vui mừng đến cỡ nào nữa, tự
dưng nàng ta nhặt được cái ghế châu mục phu nhân mà ngồi, còn con và A
Tông trở thành những đứa trẻ mồ côi, từ nay về sau phải nhìn sắc mặt của
nàng ta mà sống. Khi con trai nàng ta lớn lên, có thể kế thừa gia sản vốn là
của ông ngoại, còn A Tông thì bị đuổi ra đường.”

Những lời ngắn gọn, nhẹ tênh này, từng câu từng chữ đều như dao

đâm vào tim Tô Thanh Mai. Vừa nghĩ đến chuyện bao nhiêu năm nay, nàng
vét sạch tiền của cha mình cho hắn, nhưng cuối cùng lại có kết cục thê
thảm thế này thì không kìm được lại bật khóc rưng rức.

Vân Phỉ vịn vai nàng, thở dài. “Mẹ, có khóc cũng vô ích thôi. Không

có mẹ và ông ngoại thì cha sẽ không có ngày hôm nay. Mẹ phải trở về trông
nom những thứ thuộc về mình. Những thứ mẹ vất vả lắm mới có được, tại
sao phải dâng hai tay cho người khác chứ?”

“Trái tim của cha con đã đổi thay, mẹ còn cần những thứ ấy làm gì?”

Tô Thanh Mai ôm mặt, khóc không thành tiếng. “Mẹ thà xuất gia làm ni cô,
sống những ngày tháng kham khổ cũng không muốn trở về nhìn thấy bọn
họ, trừ khi ông ấy bỏ nữ nhân kia.”

Vân Phỉ thầm đau đầu. Không cần kể đến dung nhan tươi trẻ của Lâm

Thanh Hà, chỉ cần nàng ta là muội muội của Châu mục Lư Châu thì cho dù
có là Trư Bát Giới, cha cũng sẽ không bỏ nàng ta, huống chi bây giờ nàng
ta đã có thai. Thế mà mẹ còn ôm ảo tưởng, bỏ nhà ra đi để uy hiếp mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.