THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 34

Nàng xinh đẹp như người trong tranh, lại có dáng vẻ hoạt bát trời sinh,

thiếu nữ mười lăm tuổi giống hệt như một trái táo ngọt ngào, chín mọng,
đáng yêu, khiến người ta rất muốn cắn một cái.

Thúy Bình không nén được, nói nhỏ: “Tiểu thư, một tháng nay cô

không ở nhà, nhị phu nhân đã có thai rồi.”

Hơn phân nửa nha hoàn, người hầu trong phủ đều do Tô Thanh Mai

đưa từ nhà cha mẹ đến, số còn lại là mua sau khi đến Kinh Châu. Tô Thanh
Mai đối nhân xử thế rất khoan dung độ lượng, tính cách đơn thuần nên
người trong phủ đều rất kính trọng nàng ta, và dĩ nhiên cũng sẽ không ưa gì
nhị phu nhân mới đến kia. Khi Thúy Bình nói những lời này, rõ ràng là
mang theo chút tức tối.

Vân Phỉ nghe xong, không hề bực bội, ngược lại mắt còn cong lên,

cười hớn hở. “Thế thì tốt quá, ta lại có thêm đệ đệ, muội muội nữa rồi.”

Thúy Bình tuyệt đối không tưởng tượng được tiểu thư lại có phản ứng

như vậy nên giật mình, đành cố nén những lời đang định nói ra.

Trong phòng khách, Vân Định Quyền và Lâm Thanh Hà đã đến, hai

người ngồi nhìn nhau cười. Ánh mắt keo sơn gắn bó trong giai đoạn tân
hôn này dường như khiến cả không khí đều có hương vị ngọt ngào thân
thiết.

Vân Phỉ lòng thầm chua xót, nhưng ngoài mặt vẫn cứ tươi cười rạng

rỡ như mọi khi, coi như trong nhà chưa hề xảy ra chuyện gì, coi như bên
cạnh cha nàng không phải là người mới mà vẫn là người cũ. Nàng mỉm
cười bước tới, hành lễ một cách trang trọng với Lâm Thanh Hà, ngọt ngào
gọi một tiếng “mẹ hai”.

Lâm Thanh Hà mới mười tám tuổi, bị đứa “con gái” nhỏ hơn ba tuổi,

cao xấp xỉ mình gọi là “mẹ” thì xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng lên, không thể
thích ứng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.