THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 36

Nàng nghiến răng. Sau này, nếu có người nào cũng nói với nàng

những lời sắt son như vậy thì việc đầu tiên nàng làm chính là đánh rụng
răng hắn.

Vân Định Quyền đưa mắt nhìn theo cho tới khi Lâm Thanh Hà biến

mất ở chỗ rẽ hành lang mới quay đầu lại nhìn Vân Phỉ, hờ hững hỏi: “Mẹ
con không định về thật sao?”

Nghe thấy giọng điệu thờ ơ lạnh nhạt ấy, trong lòng Vân Phỉ như bừng

bừng lửa giận, nhưng trên mặt nàng vẫn không để lộ ra chút oán hờn,
ngược lại càng khôn khéo, ngoan ngoãn nhìn hắn, nói rất nhỏ nhẹ: “Cha, có
chuyện này con không biết có nên nói hay không?”

“Con nói đi.”

“Con nói rồi, xin cha đừng trách mẹ và ông ngoại.” Vân Phỉ chớp

chớp mắt, ra vẻ như rất khó xử, rất do dự.

“Ừm, con cứ nói thẳng ra đi.”

Vân Phỉ ngập ngừng một chút, xong mới ấp a ấp úng nói: “Trước khi

ông ngoại lâm chung, người có để lại cho mẹ một ít bạc làm vốn riêng,
không cho mẹ nói với cha. Bây giờ mẹ con định dùng số bạc ấy để xây một
cái am trên Liên Hoa sơn, rồi xuất gia làm ni cô.”

Vân Định Quyền ngẩn ra, xong lập tức hỏi: “Mẹ con có nói số bạc ấy

là bao nhiêu không?”

Vân Phỉ cúi đầu, vân vê góc áo. “Không.”

Phản ứng của Vân Định Quyền quả là không khác gì so với suy nghĩ

của nàng. Ông ta sẽ không quan tâm Tô Thanh Mai muốn xuất gia mà chỉ
quan tâm đến số bạc là bao nhiêu. Bạc tình bạc nghĩa đến mức độ ấy, Vân
Phỉ cũng đã hoàn toàn hết hy vọng vào người cha này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.