THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 37

Trong thời loạn, chỉ có binh mã trong tay mới là thứ đắc lực nhất, hữu

dụng nhất. Nhưng muốn nuôi binh dưỡng mã thì phải có bạc. Muốn thành
nghiệp lớn, thứ mà Vân Định Quyền thiếu nhất chính là tiền bạc và nhân
tài.

Vân Phỉ thấy ông ta chau mày, ra vẻ như đang suy tư thì liền biết chiêu

này của mình đã hữu dụng. Chỉ cần mẹ còn có ích lợi thì cha sẽ không bỏ
mặc mẹ mà không lo. Còn về số bạc kia, ông ta tưởng càng nhiều thì càng
tốt.

“Cha, A Tông bị bệnh rồi, chúng ta cùng đi đón mẹ về được không?

Đang yên đang lành tự dưng lấy bạc xây am làm cái gì, chẳng bằng đưa cho
cha chiêu binh mãi mã có hơn không. Hơn nữa nếu mẹ xuất gia thì sẽ
không tốt cho thanh danh của cha.”

Nàng giả vờ như không biết suy tính trong lòng cha mình, chỉ ung

dung nói từng câu, từng chữ như đi guốc trong bụng ông ta.

Đương nhiên Vân Định Quyền không muốn đeo tiếng xấu vong ân bội

nghĩa, hơn nữa hắn cũng không muốn ép Tô Thanh Mai phải xuất gia, chỉ
muốn dùng việc Lâm Thanh Hà lần này để ra oai phủ đầu với nàng ta, bắt
nàng ta phải nhận rõ vị trí của mình là ở đâu, để tránh sau này nhà cửa
không yên ổn. Nếu trong tay nàng ta còn có một số bạc lớn thì đương nhiên
hắn phải đi đón nàng ta về.

Nếu không nhờ con gái nói cho hắn biết thì hắn cũng không ngờ Tô

Thanh Mai – người luôn coi hắn như thần, nói đâu nghe đó – lại lén cất giữ
một số bạc lớn. Hắn do dự rồi thở dài một hơi. “A Phỉ, chỉ có con là thân
thiết với cha nhất.”

Vân Phỉ nhìn gương mặt anh tuấn nhưng bạc tình của cha mình, “chân

thành, thân thiết” nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, cha tốt với A Phỉ như
thế nào, trong lòng A Phỉ đều biết rõ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.