THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 33

không biết mình bỏ nhà đi thì người ta sẽ mừng đến cỡ nào, thậm chí còn
ước gì mẹ mãi mãi đừng trở về luôn ấy chứ.

Bệnh của A Tông không thể nấn ná, Vân Phỉ đành thôi không tiếp tục

khuyên Tô Thanh Mai nữa mà quyết định đưa A Tông về khám bệnh, vài
ngày nữa lại thuyết phục cha đích thân tới đón mẹ.

Trở lại thành, Vân Phỉ đưa A Tông đến chỗ đại phu trước, bốc thuốc

xong mới về nhà.

Vân Tông thường ngày vốn khỏe mạnh, uống thuốc xong liền nhanh

chóng hạ sốt. Vân Phỉ ở bên cạnh chăm sóc, nhìn gương mặt bụ bẫm dễ
thương của nó, không kìm được khẽ véo đôi má phúng phính kia một cái.

A Tông nhỏ hơn nàng tới tám tuổi, đối với đệ đệ duy nhất này, nàng

yêu thương nó không kém gì mẹ. Dù nó có ham chơi, lười biếng thì nàng
cũng không nỡ trách mắng câu nào. Đáng tiếc, những ngày tháng an lành
như thế đã qua rồi, sau này văn chương hay võ công đều phải bắt nó học,
nếu không tương lai của nó và mẹ đều đáng lo.

Nha hoàn Thúy Bình rón rén đi vào, dè dặt mời nàng ra tiền viện dùng

cơm.

Vân Phỉ từ bên giường đứng lên, nhẹ nhàng căn dặn Tề thị chăm nom

A Tông.

Thúy Bình cứ tưởng phu nhân không chịu trở về, trong phủ lại có

thêm một nhị phu nhân trẻ trung xinh đẹp thì chắc tiểu thư sẽ rất đau lòng,
buồn bã. Thế nhưng khi lén lén nhìn sắc mặt tiểu thư thì hình như không
giống như nàng ta đã đoán.

Sắc mặt Vân Phỉ vẫn rất bình thường. Khi bước ra khỏi cửa, ánh mặt

trời hơi chói nên nàng khẽ nheo mắt lại, mím môi một cái, đôi má lúm đồng
tiền liền lộ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.