THÂU TRỌN GIÓ XUÂN - Trang 334

Vân Phỉ lập tức cười lấy lòng: “Mong Bánh trôi tỷ tỷ chiếu cố nhiều

hơn, tỷ cứ gọi muội là Tiểu Vân.”

Chẳng bao lâu sau hai người đã đến nhà bếp phía sau, Bánh trôi gọi

một đại thẩm đang ngồi nhặt rau ngoài cửa là mẹ.

Đại thẩm ngẩng đầu lên, đó là một khuôn mặt còn tròn hơn cả mặt của

Bánh trôi, có vẻ hiền hậu dễ gần.

Bánh trôi chỉ vào Vân Phỉ, nói: “Đây là Tiểu Vân, trang chủ bảo muội

ấy tới nhà bếp giúp chúng ta.”

Đại thẩm mặt tròn lau tay vào quần áo, mỉm cười nói: “Nhà chồng ta

họ Thang, con cứ gọi ta là Thang thẩm.”

Vân Phỉ lập tức gọi một tiếng Thang thẩm thật ngọt ngào.

Trong bếp bay ra một mùi hương mê người. Vân Phỉ không được ăn

cơm trưa, đói đến giờ nên không nhịn được mà ngóng vào bếp, lại còn
không tự chủ được nuốt nước miếng một cái.

Thang thẩm nhìn là biết nàng đang đói nên vội nói: “Vào đây, trong

bếp còn có cơm.” Nói xong bà liền chạy vào trong, múc một chén thịt kho
củ cải và cầm một cái màn thầu ra.

Vân Phỉ mỉm cười nói cảm ơn, rửa tay xong thì nhanh nhẹn bưng cơm,

ngồi trên băng ghế trước cửa bếp, bắt đầu ăn.

Thang thẩm ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ: tiểu cô nương này đúng là

đẹp. Xinh tươi diễm lệ, hoạt bát lanh lợi, trên gương mặt chỉ bằng bàn tay
có một đôi mắt long lanh như hồ nước, đôi mày cong cong đẹp như là lấy
bút vẽ ra. Có điều Thang thẩm quen nhìn mấy gương mặt tròn nên cảm thấy
Vân Phỉ quá gầy, e là gió thổi qua là bay mất, không chắc khỏe bằng con
gái mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.